Theo chỉ dẫn của Lê Yến Xuân, năm người đi đến một quán ăn.
Từ bên ngoài nhìn vào đã có cảm giác sang hoàng, người đi ra kẻ đi vào, bảng hiệu to đùng, đóng thuế cũng không ít.
Bất quá một chiếc xe hơi, một chiếc xe chở hòm, bảo vệ ghi phiếu có chút run.
Hết thảy năm người chọn một bàn cùng ngồi, cũng là chỗ còn trống duy nhất.
Lý An Đăng gọi Cục Than phóng lên, ngồi yên vị trên ghế.
Nó thè lưỡi nhìn xung quanh, ánh mắt cảm động.
Chó thính mũi, mùi hương thức ăn nơi đây thật khiến nó nghẹn chết.
Họ đi ngay cuối tuần, trong nhà hàng vô cùng náo nhiệt, thực khách bên đông bên tây cười nói vui vẻ, nhân viên bị quay cho chóng mặt.
Lê Yến Xuân nhận ra trong nhóm còn có tu sĩ Bất U, mới nhìn anh nói.
"Thực đơn đều là đồ mặn, nhưng anh muốn ăn đồ chay có thể dặn đầu bếp chế biến!"
Nam nhân viên phục vụ phía sau mỉm cười đồng tình.
"Không cần! Bần tăng dễ tính!" Bất U trực tiếp bắt lấy thực đơn, bắt đầu đi chợ.
Lý An Đăng ngồi cạnh bên anh ta, có cảm giác xuất hiện điều kỳ quái, lén nhìn qua.
Đột nhiên Bất U gõ ngón tay lên hình con gà nướng.
"Cái này!"
Suýt nữa bốn người còn lại lao đầu xuống mặt đất, đây là gà, là thịt gà đó.
Lý An Đăng khôi phục tinh thần nói.
"Bọn tôi cũng rất dễ tính, anh ăn gì bọn tôi ăn thứ đó!"
Bất U chỉ cười, liên tiếp gọi thêm mấy món, nam nhân viên ghi phiếu cũng lau mồ hôi trên trán.
Rất nhanh giao lại thực đơn, Bất U nhìn lại, bốn người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn anh.
"Có phải thấy bần tăng tương đối đẹp trai không?"
Lê Yến Xuân che miệng cười.
"Nơi của anh tu hành có chút đặc biệt sao?"
Bất U thở dài.
"Chúng sinh bình đẳng!"
Tất cả đều nhăn mặt, còn có loại lý luận này.
Lý An Đăng mới hỏi lại bác Năm, có khi nào tìm nhầm người.
Bác Năm khẳng định đúng, nhưng điểm này bác không biết, chứng kiến thôi tóc đã gấp trắng đi mấy vụ.
Trần Đại Long nhìn sang nói.
"Gần đây có một cái trại gà trong phố đèn đỏ, không biết anh..."
"Bần tăng chỉ có thể ăn uống, tuyệt đối không phạm vào sắc dục!"
Mọi người an tâm hơn, nếu mà còn như vậy, làm thầy tu kiểu này cũng quá bá đạo đi.
Ngược lại Lý An Đăng nhìn Trần Đại Long nói.
"Là cái gì?"
Lê Yến Xuân thầm cười, không ngờ hắn lại ngây thơ đến như vậy.
Trần Đại Long gợi ý một chút con đường mà hai người đi ngang, Lý An Đăng có thấy mấy cô em chân dài, bất quá phương diện này hắn mù tịt.
Đó là địa bàn câu khách, bỏ tiền là có thể đi động phòng, tầm hoan tác nhạc, biễu diễn xuân cung đồ, bla...!
Mọi người đều xem Bất U là chuyên mục khai thác, bèn hỏi nhiều vô số kể.
Được biết Bất U là một hoà thượng, so với tuổi anh chỉ mới hai mươi tám, còn rất trẻ.
Tu hành trong chùa có trải qua quá trình thọ giới, Bất U thọ 260 giới, được phong làm hoà thượng.
Làm hoà thượng, tăng ni trong chùa theo thói quen gọi trưởng lão, đám người Lý An Đăng quyết định gọi Bất U là trưởng lão.
Phần Lý An Đăng dường như nuốt không trôi lắm.
Hắn nhìn Lê Yến Xuân mà có chút thất thần, hắn lỡ nói Ngô Như Cầm, ba ngày không quay lại sẽ thiêu hủy nghĩa địa.
Vạn nhất bất trắc, không lẽ mẹ con tương tàn.
Lý An Đăng luôn miệng trách Trần Đại Long, lần này bị cậu ta hại rồi.
"Bây giờ cô muốn về nhà còn kịp đấy!" Hắn nói với Lê Yến Xuân.
"Không đâu, vì nguy hiểm nên tôi mới đi!" Cô nhỏ giọng nói.
"Biết nguy hiểm còn đi? Đúng là..."
Lê Yến Xuân liếc qua, hừ lạnh.
"Đồ ngốc!"
Người ăn ngon nhất dĩ nhiên là Bất U, đôi đũa bên này, cái muỗng bên kia, cặp ma thủ không ngừng chuyển động, đến mức trên miệng bóng như trên đầu.
Mọi người nhìn anh ăn cũng cảm thấy no, hơn nữa thực khách xung quanh rất chú ý đến vị hoà thượng này, khiến cho họ rất là áp lực.
Hoàn tất ăn uống, Lê Yến Xuân quẹt thẻ thanh toán.
Trần Đại Long liền gỡ gạt lại, cho cô ta đi theo vẫn có tác dụng.
Lý An Đăng không tin nhìn phiếu thanh toán, suýt nữa hộc máu, sao mắc quá vậy.
Cục Than liếm cái đĩa sạch bóng, Lý An Đăng thuần thục dùng khăn giấy lau miệng cho nó.
Năm người một chó rời khỏi nhà hàng, quay trở về nghĩa địa quen thuộc.
Rời bỏ chốn tấp nập, đến một nơi hoàn toàn trái ngược, yên tĩnh trong bóng đêm, mỗi bước chân đều có thể nghe được âm thanh.
Cánh cổng được mở ra, bác Năm phóng lên xe tải chạy vào trong.
Lắc lư một hồi, cuối cùng đã đến gần ngôi mộ bị nứt.
Bất U trèo lên xe lấy đồ nghề, vai bên