"Không đâu, anh nghĩ tôi là loại người gì? Đây là bí mật giữa anh em chúng ta!" Sau đó Trần Đại Long nghĩ lại, chỉnh đốn lời nói.
"Là giữa thầy trò chúng ta!"
"Gì cũng được, anh từ từ học đi!"
Lý An Đăng không muốn dạy cậu ta, để cậu ta tự thân học, xem khả năng ngộ đạo pháp của cậu đến đâu.
Nếu cậu học không thông cũng chẳng sao, con đường này đi tuyệt nhiên rất gian nan, hắn không muốn người ta nhảy vào đã quá sâu, đến khi hối hận có muốn quay đầu đã không kịp.
Hắn giao cho Trần Đại Long một cây bút máy có chứa mực chu sa, một xấp giấy hoàng chỉ.
"Lần đầu miễn phí, sử dụng hết phải mua!"
"Nhiều như vậy tôi đủ dùng rồi!"
Trần Đại Long hí hoái vẽ bùa.
Ban đầu nghĩ là như vậy, nhưng không ai có thể vẽ một lần thành công, cậu vẽ xong, vẫn cảm thấy có cái gì không đúng cho lắm.
Kết quả mất thời gian cả buổi, cậu quẳng đầy trên mộ toàn bùa giấy, tuy nhiên không có tấm nào nhìn ra hồn.
Vừa mới bắt đầu đã thất bại ê chề, khiến nội tâm không khỏi chán nản.
Hết một buổi sáng, đến trưa, mặt trời đổ như hòn lửa.
Thời gian đã điểm, Lý An Đăng bước ra ngoài nghĩa địa, khép dần cánh cổng vang lên âm thanh ken két của thời gian.
Trần Đại Long đợi mãi còn không thấy người làm đến nơi, nhìn động tác Lý An Đăng khoá cửa, cậu liền hiếu kỳ nói.
"Anh không đợi ông bác đến sao?"
Lý An Đăng nói sơ qua tình hình hiện tại, phải đóng cửa nghĩa địa.
Trần Đại Long nghe mà xanh xao.
"Tôi không cần phải đi được không?"
"Anh là đệ tử của tôi, tôi đi mà anh không đi, không được!" Lý An Đăng nhét chìa khoá vào thẻ, thản nhiên nói.
Trần Đại Long âm trầm mặc niệm, cậu biết đã bị Lý An Đăng hố rồi, nhận cậu làm đệ tử thì ra có chủ ý.
Lý An Đăng từ ngoài cổng nhìn vào trong nghĩa địa, thật khiến người ta có cảm giác hít thở không thông.
Hai người về đến nơi, đi theo hành lang.
Trần Đại Long biết hai chị em Tuyết Tình thuê nhà gần ngay đó, cố ý tránh né.
Bất quá bị Tuyết Tình bắt được, Trần Đại Long không có mua đồ ăn, bị Tuyết Tình bắt nấu ăn đền bù.
Trần Đại Long vội nhìn qua Lý An Đăng, gọi hắn cứu mạng.
Hắn làm sao nhàn hạ như vậy, bỏ lại Trần Đại Long mà đi về phòng một mình.
Trần Đại Long biết khó tránh khỏi kiếp nạn, cậu chưa từng nấu ăn, quyết định cho Tuyết Tình thành nạn nhân thí nghiệm món ăn của cậu.
Lý An Đăng đầu tiên cho Cục Than ăn, sau đó tắm rửa ăn uống như mọi khi, sinh long hoạt hổ.
Xong, hắn cẩn thận nhét lọ sứ Thiên Bảo vào ba lô, nằm trên ghế sofa, ôm ba lô ngủ.
Hắn cố để ngủ thật nhiều, có thể dưỡng sức, bởi vì tối nay hắn phải thức trắng đêm.
Sáu giờ tối.
Lý An Đăng gọi điện cho bác Năm đến chỗ hẹn, cùng Trần Đại Long đón taxi.
Lúc này còn có hai chị em Tuyết Tình.
Phần Tuyết Tình cứ mãi nắm tay Trần Đại Long khiến cho cậu ta không được tự nhiên đối diện với xã hội.
Tuyết Liên nói.
"Tôi sẽ ngăn lại lão Hoàng Vân, anh ở lại cẩn thận!"
Lý An Đăng cũng nhờ Ngô Như Cầm điều tra Hoàng Diệp, hầu như lý lịch đều được thay đổi.
Nhưng không sao, hắn vẫn là người mà Tuyết Liên muốn tìm, cùng với lão Hoàng Vân.
Hơn nữa bên Thạch Môn cho người ráo riết điều tra bấy lâu nay, để cho Tuyết Liên tìm đến tận chỗ này không phải tự nhiên.
Hiện tại đã biết nơi của Hoàng Vân, tối nay hai người Lý An Đăng đến nghĩa địa, còn chị em Tuyết Liên sẽ đến tìm lão ta.
Lý An Đăng ngược lại nhận thấy người nên cẩn thận chính là Tuyết Liên.
Cô lấy ra cây sáo trúc, cười nói.
"Hoàng Vân trốn thoát nhưng cũng bị người trong Thạch Môn tiêm cổ trùng, chỉ cần không quá bán kính 20m, lão không thể làm phép!"
Tuyết Tình ôm con mèo Tiểu Ngọc, nhìn Trần Đại Long.
"Tướng công, ta đi!"
"Được!" Trần Đại Long gãi đầu, đối với Tuyết Tình, cậu như là một thiếu nữ trăng tròn, mười phần e thẹn.
Hai chị em Tuyết Tình rời đi, chỉ còn Lý An Đăng và Trần Đại Long, cùng chó mực Cục Than nằm thè lưỡi bên dưới chân.
Không nghĩ đến, Lê Yến Xuân lái xe hơi đậu bên lề, phóng xuống xe.
"Lừa gạt, tôi đã chuẩn bị hết rồi, chúng ta đi!"
"Khoan đã!" Sắc mặt Lý An Đăng có chút đen.
"Giải thích giúp tôi chuyện này là sao?"
"Anh hứa với tôi