Trần Đại Long nhìn tàn tro rơi xuống, trong đầu có một chút thất vọng, cũng phải nhanh chân chạy.
Lế Yến Xuân cố gượng dậy chạy đi, Cục Than chạy theo.
Trần Đại Long đầu óc bấn loạn mà chạy, không may chân đá vào một chỗ không bằng phẳng, đau nhói theo dây thần kinh truyền lên não bộ, cả thân thể ngã úp xuống.
Cậu lật ngửa ra, một cái đầu người rơi xuống rất tiếp cận, chuẩn bị hôn lấy cậu, há miệng thật to.
Màn này khiến cho gương mặt cậu có màu trắng bông bưởi, hai hàng răng dài nhọn của quỷ lỉa chỉa ra như hai cây lược chải tóc.
Cậu đưa hai tay chụp lấy đầu người ngăn lại, đầu người cứ muốn cúi xuống cắn, tỏ ra một sự khao khát to lớn.
Trần Đại Long nói.
"Trâu bò, anh đâu rồi?"
"Bịch!" Một bàn chân từ sau đầu người đá tới, mũi chân đẩy văng nó đi mất tích trong đêm tối.
Lý An Đăng xuất hiện, đứng nhìn Trần Đại Long, bàn tay kéo cậu đứng lên.
"Lên xe chạy mau!"
Lúc này hắn nhìn đằng trước, phát hiện Lê Yến Xuân đang chạy, Cục Than đuổi theo, phía sau họ còn có bốn cái đầu người.
Lý An Đăng gấp đến cực điểm, lấy lọ sứ thả Thiên Bảo.
"Mau cứu người!"
Thiên Bảo không đáp lập tức bò đến nơi, tuy nhiên tốc độ bò đi rất nhanh, thoáng cái qua bên cái thoáng cái qua bên kia.
Một cái đầu người đã đến gần, Cục Than tỏ ra anh khí thần dũng đứng lại bảo vệ Lê Yến Xuân.
Nó nhảy lên cao đón lây, hai hàm chó gặm trúng đầu người dùng lực kéo xuống.
Nó hung tợn lắc đầu, quật túi bụi đầu người bịch bịch xuống đất, tiếc là đầu người không biết nói chuyện, chóng mặt nha!
Thiên Bảo nhảy lên, dang rộng hai tay hai chân thả tự do, rơi trên đầu người thứ hai.
Sau đó Thiên Bảo quấn chân tay vào ôm cứng lấy đầu người, đầu người không có cách chạm vào Thiên Bảo, tức tối bay đi.
Thiên Bảo mới đem hai bàn tay bịt mắt đầu người, đầu người không xác định vị trí mang theo Thiên Bảo bay vòng vòng.
Còn lại hai cái đầu người đã đuổi kịp Lê Yến Xuân, từ sau bay nhanh đến.
Lê Yến Xuân cảm nhận được, quay lại đưa cẳng tay lên, để lộ Huyết Ngọc Phù đỏ thắm.
Cái đầu người có chút e ngại dừng lại trên đường bay, đầu người thứ hai mới bay xuống đất, cắn lấy cổ chân Lê Yến Xuân.
"Á!!!" Lê Yến Xuân kinh hãi kêu lên, hai chân quỵ xuống.
Cái đầu người kia nhân cơ hội này bay đến, há miệng thật to ngoạm lấy một bên cổ Lê Yến Xuân, hai hàng răng ghim sâu vào, da thịt liền rách, máu tươi không bị ngăn cách phún ra ngoài.
"Xuân!!!" Lý An Đăng vọt đến, hắn có một trận cảm giác đau xót.
Một bàn chân đá đầu người bên dưới văng lên trời, tay kia Lý An Đăng nắm kiếm gỗ đào xiên qua đầu người trên vai Lê Yến Xuân, kéo ra.
Lúc này trên cổ cô ta toàn là máu.
Lê Yến Xuân hé hai bờ môi yêu kiều mở ra hơi thở yếu ớt, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Lý An Đăng, cô tự giác biết được sắp mất đi nhận thức.
Lý An Đăng ngồi xuống, trong lời trách vẫn có chút yếu mềm.
"Đã nói với cô là không được theo..."
Hắn có nói thêm gì cũng vô ích, bàn tay lấy Chân Dương Phù đốt lên, nhét trên cổ họng Lê Yến Xuân.
"Đau...!Quá..." Lê Yến Xuân nhăn mặt kêu, sắc mặt vô cùng tái.
Lý An Đăng chụp vai cô.
"Đừng nói! Tôi đưa cô đến bệnh viện!"
Chân Dương Phù có thể trị thương nhưng không phải thần thánh quá, vết thương này lớn, chỉ có thể cầm máu một ít thôi.
Có thể mạo hiểm đưa đến bệnh viện, Lý An Đăng nghĩ thoáng qua, bệnh viện có thể trị quỷ cắn sau.
Hắn bèn ôm Lê Yến Xuân vào ngực.
"Tôi...!Sợ..."
"Đừng sợ, có tôi ở đây!" Lý An Đăng ân cần nói, vừa ôm lấy cô, đặt cằm Lê Yến Xuân trên vai hắn, tay kia cầm kiếm xiên que đầu người còn đang thoi thóp.
Lê Yến Xuân cảm thấy xung quanh dường như chậm lại, thời gian chịu đựng không còn bao lâu.
"Tôi buồn ngủ...!Tôi sợ..."
"Yên tâm, tôi sẽ không để cô có chuyện gì?"
Rốt cuộc Lê Yến Xuân cũng nhắm mắt lại, cả người không còn chút cảm giác.
"Tôi sợ...!Không còn gặp lại anh..."
Lý An Đăng nhất thời rung động, ôm Lê Yến Xuân một hồi.
Ngoài trời quỷ nháo tưng bừng, một người ngồi ôm một người, hiển nhiên để cho mọi chuyện xảy ra, như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Hai tình huống trái ngược này lại có phần cân xứng, khung cảnh quỷ dị nhưng có nét lãng mạn.
Lý An Đăng bình tĩnh nhìn lại thì Lê Yến Xuân đã ngất đi.
Vừa rồi hắn chỉ muốn