Ba giờ sáng, cô liêu tĩnh mịch.
Một con lộ cái hoang vu.
Một bên là khúc sông lạnh như đóng băng, liên tiếp đẩy gió lạnh vào trong.
Một bên là rừng cây, hứng chịu gió từ dưới sông ban tặng, đung đưa xào xạc.
Một con hạc giấy từ trên trời đáp xuống, nhè nhẹ đôi cánh bay vào trong khu rừng.
Một cái đèn lồng giấy quỷ dị theo sau, lủng la lủng lẳng.
Hạc giấy đã qua hai hàng cây, hai con mắt đỏ giả bộ có thần, kiên định lao về phía trước.
"Bẹp!" Hạc giấy đâm vào thân cây, đầu trực tiếp ngoẹo, vô lực rơi xuống để lại như có như không tiếng động.
"Quẹo đi!"
"A, quẹo đi mau!"
"Con mẹ ngươi, có biết bẻ lái không?"
Đèn lồng giấy không tự chủ theo hướng hạc giấy đâm vào thân cây, tường giấy bị phá gãy, xung quanh bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Phía dưới hiện lên năm thân ảnh khác nhau.
"Con hạc ngu như bò, chết rồi muốn kéo ta chết theo sao?" Lão Sún Răng quát lên, sau đó nghĩ lại nói.
"Thật tội nghiệp con bò!"
Mập Mạp Hói lấy hai ngón tay sửa sửa gọng kính.
"Lần này đi cứu người, vậy người đâu?"
"Để tôi!" Loli Thắt Bím đưa cái mũi nhỏ hít hít, ngón trỏ trắng tinh chỉ về một hướng.
"Bên này!"
"Khướu giác nhạy bén thật, ngươi là yêu quái sao?" Nữ Xường Xám khoanh tay trước ngực, mở to mắt ngạc nhiên nói.
Loli Thắt Bím nhét que kẹo mút phồng một bên má.
"Ưm! Trước đây tôi vốn là người, sau đó chết đi nhập vào một con chuột.
Tôi chỉ cần tu luyện một trăm năm là thành chuột tinh, còn có thể hoá thành hình người! Sau đó nữa tôi chuột tinh già yếu cũng đi, may là tôi đã cởi bỏ xác chuột thành người, sau đó nữa tôi lại chết thêm lần nữa!"
"A, cứu mạng ta!" Lão Sún Răng chịu không được đả kích, ôm đầu định bỏ trốn.
"Đừng nói nữa, nổ tung đầu mất!"
"Được được, chúng ta đi!" Vuốt Tóc Ngược nói.
"Nhóm chúng ta cần một đội trưởng, tôi đành hi sinh vậy!"
Lão Sún Răng đưa hai con mắt sáng quắc.
"Thằng ranh, mày biết kính trọng người lớn tuổi không?"
Vuốt Tóc Ngược cười lạnh.
"Chưa biết, nếu tôi còn sống có lẽ ông chỉ đáng tuổi cháu tôi thôi!"
Lão Sún Răng chống gậy bước lên, cánh tay như que củi đưa lên, gõ xuống một cái.
Đầu của Vuốt Tóc Ngược gãy qua một bên, lộ ra xương cổ trắng, máu ọc ọc tuôn.
"Ha ha, nói!" Lão Sún Răng chống gậy đi đầu.
"Lão là đội trưởng, bỏ phiếu đi!"
Mập Mạp Hói xua tay.
"Tôi không ý kiến, ai cũng được!"
"Được, còn bé gái!" Lão Sún Răng đắc ý, nhìn Loli Thắt Bím nói.
Loli Thắt Bím bận ngậm kẹo không đáp, đưa lên ngón tay cái.
"Tốt, tốt, còn cô!"
Nữ Xường Xám kéo ra cây quạt giấy, nở nụ cười duyên dáng.
"Hi hi!"
"Tốt!" Lão Sún Răng nhìn tất cả đánh xuống một câu.
"Đã qua bỏ phiếu!"
"Đi nào!"
Bốn người lần lượt bước đi, Vuốt Tóc Ngược dùng hai tay khăng khăng ôm lấy cái đầu xiêu vẹo, tỏ ra thống khổ đi cuối cùng.
"Giúp tôi chỉnh lại cái đầu!"
Tuyết Tình cẩn thận nhìn tám hướng, sau đó quay vào trong.
"Chị ơi, có lẽ hắn đi rồi, em đưa chị tiếp tục chạy, cố lên!"
Lúc này sắc mặt Tuyết Liên tái nhợt, trên gương mặt hiện lên một lớp muối xanh lục thật mỏng.
Tuyết Tình khoác tay Tuyết Liên qua cổ, chuẩn bị đẩy lên.
Đột nhiên một cái bóng đen to lớn chụp tới, mặt đất cây cỏ trước mặt cũng tối đi.
Tuyết Tình kinh hoảng quay lại.
"Ai???"
Tiểu Ngọc bị giật mình tung người nhảy thẳng lên cao 3m.
Hoàng Diệp đứng hiên ngang trước mặt, cúi đầu nhìn xuống, bóng đêm che lấp cả thân người, lộ hai con mắt hung ác.
"Cũng tìm được mày!"
Tuyết Tình theo phản ứng lui ra, cũng đã trễ, Hoàng Diệp đưa một tay đến, bàn tay thô kệch bóp chặt ngay yết hầu nàng.
"Đã đến thì không thể đi!"
Nàng dùng hai tay nhỏ nhắn bắt lại cổ tay hắn, nhưng thực tế không cách nào gỡ bỏ.
Tiểu Ngọc phóng xuống, nhe ra bốn cây răng nanh.
Hoàng Diệp rên lạnh, tay kia bắt lấy cái đầu mèo, siết muốn vỡ sọ.
Tuyết Tình muốn gọi Tiểu Ngọc chạy đi, tiếc là thanh quản bị khoá chặt, mắt sắp trợn ngược lên.
"Trả...!mạng...!cho...!ta..."
"Trả...!mạng...!đi..."
"Giúp, giúp tôi chỉnh lại cái đầu!"
Từng đợt âm thanh lạnh lẽo từ cõi âm truyền đến, Hoàng Diệp bị thổi lạnh xương sống, khẽ quay lại.
Bàn tay hắn thả lỏng một chút, Tuyết Tình liền hé miệng, một con nhện đen nhánh từ trong chính cái miệng nàng bò ra.
"A!!!" Hoàng Diệp buông tay la lên, con nhện đen đeo bám trên đó.
Hắn cũng phải buông Tiểu Ngọc, vội đập chết con nhện rơi xuống.
Trên mu bàn tay để lại hai lỗ máu, sưng lên như quả bóng bàn, rất nhanh da bị đổi thành màu tím đen.
Tuyết Tình nhân cơ hội đá vào ống chân Hoàng Diệp, to xác như hắn cũng phải quỵ xuống.
Tuyết Tình cũng không còn thời gian quan tâm xảy ra chuyện gì, lại đưa