Bất quá giọng nói này rất âm trầm, sẽ không ai có thể liên tưởng đến ông tiên trong cổ tích, bốn người đằng sau cạn lời.
Tuyết Tình quay lại, nhìn thấy Lão Sún Răng có chút bất ngờ, nhớ lại một chuyện mới sắp xếp ngôn ngữ nói.
"Là đại sư đã gọi ông cứu ta?"
"Khặc khặc, phải!" Lão Sún Răng nói.
"Không đùa, bọn ta có trách nhiệm đưa hai người về tận nhà!"
Tiểu Ngọc bên dưới nhìn lên, một điều là nó có thể nhìn thấy tất cả.
Nó cũng biết đây không phải là người bình thường, nên gọi là gì nhở.
Tuyết Tình cực nhọc đỡ Tuyết Liên đứng lên.
"Chị còn đi nổi không?"
Tuy nhiên Tuyết Liên đã nhắm mắt lại ngủ, không thể đáp trả, toàn bộ da mặt đồng loã một màu xanh lục khiếm đảm.
Tuyết Tình đau khổ xúc động.
"Chị ơi, tỉnh lại đi!"
"Khoan đã!" Mập Mạp Hói xen vào.
"Cô ta chưa có chết!"
"Hức hức, gì...!Thật sao?"
"Thật! Ta làm quỷ, ngay cả người chết hay người sống còn không phân biệt được sao?"
Tuyết Tình "Ồ" một cái, đúng là Tuyết Liên vẫn còn thở.
Loli Thắt Bím chỉ về cuối đường nói.
"Có xe chạy đến!"
Tuyết Tình nhìn theo mong đợi, nếu có xe thì tốt quá.
Quả thật có hai đốm sáng từ xa chạy đến, dần to ra, như là hai con mắt của sự cứu rỗi.
"Nhưng không phải xe chở khách!" Loli Thắt Bím lại nói.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Tuyết Tình có hơi ngẩn ra, sau đó nói.
"Tôi nghĩ không sao, tôi sẽ van xin người ta, cùng lắm trả tiền là được!"
Vuốt Tóc Ngược cảm thấy không ổn, nói.
"Có biết trong xe là ai?"
Loli Thắt Bím gật đầu đáp.
"Một người, là đàn ông."
Vuốt Tóc Ngược lấy bàn tay sờ cằm.
"Xét cho cùng giữa đêm thấy một người lạ như thế này, thông thường sẽ không giúp đâu! Nếu có giúp, thấy hai cô gái thân cô thế cô như vậy, có khi nào giở trò lợi dụng!"
Nói không phải vô lý, Tuyết Tình cũng không nghĩ ra được biện pháp, định nói cái gì, lúc này Nữ Xường Xám một hơi tiến ra giữa lộ.
"Để ta dùng mỹ nhân kế!"
Tất cả mọi người dừng lại nuốt nước bọt, định dùng cái gì cho xe dừng lại?
Giờ phút này, con đường rất vắng, cơ bản người ta thích chạy nhanh, bước ra chặn đầu xe không lẽ định tự sát.
Một chiếc xe hơi bảy cái ghế ngồi, vỏ sơn bạc, đùng đùng lao đến.
Trên xe người đàn ông vẫn đang thư giãn, một tay sờ vô lăng, có dấu hiệu ngáp ngắn ngáp dài.
Đột nhiên, hết sức đột nhiên, đầu xe chỉ còn cách Nữ Xường Xám hai mét.
Người đàn ông cũng không biết ả xuất hiện từ lúc này, hai con mắt kém chút rơi xuống, trả lại hết tốc độ, bàn chân cố gắng đạp phanh.
"Kítttttt!"
"Đoàng!"
"Á!"
Người đàn ông bất động trong giây lát, tự nghe mỗi giây tim đập rộn ràng bên trong.
Gã bèn lấy chút động lực tháo dây an toàn, run rẩy mở cửa bước xuống xe.
Vừa ra ngoài, kết quả lại đứng bất động lần nữa.
Nữ Xường Xám đang thực hiện tư thế nằm như nàng tiên cá phơi nắng trên mặt đường.
Trang phục có chút rách, máu ứ ra một đống xung quanh.
Đặc biệt ngực như bị bóc đi mảng thịt lớn, quả tim đỏ trực tiếp văng ra ngoài.
Hơn nữa gương mặt ả nhìn thẳng lên, hai con mắt trừng to oán hận, thất khiếu chảy máu ròng ròng.
"Không, không phải tôi, không phải..."
Người đàn ông lắc đầu, gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt, sau đó quay đầu lại một mạch chạy đi.
Cả chiếc xe cũng không thèm quan tâm đến nữa.
Lão Sún Răng bước lên, cười duyên đưa ra khung bàn phím dương cầm, vỗ tay.
"Trên cả tuyệt vời, chúng ta lên xe!"
"Như vậy có ổn không?" Tuyết Tình vốn dĩ sống chân tình, vội nói, chẳng qua một câu đánh xuống, nhìn lại thì mọi người đã lên xe.
Loli Thắt Bím quay lại nói.
"Hỏi cô ta xem có ổn không?"
Tuyết Tình cúi xuống, Tuyết Liên đang trong tình trạng nguy hiểm, có ổn không.
Nếu nàng cảm thấy không ổn, người không ổn sẽ là chị của mình.
Cho nên nàng dìu Tuyết Liên đến xe, cả hai ngồi tại hàng ghế sau.
Tiểu Ngọc đành phóng theo.
Mập Mạp Hói đỡ lấy Nữ Xường Xám.
Đợi cho ả khôi phục hình dáng ban đầu, Mập Mạp Hói cười hì hì, nói.
"Không ngờ mỹ nhân kế là như vậy!"
"Đương nhiên, dù sao ta cũng có giá trị, không để kẻ khác chiếm tiện nghi!" Nữ Xường Xám liếc qua.
"Ngươi tưởng thế nào?"
"Không nói chuyện này nữa!"
Vuốt Tóc Ngược ngồi hàng ghế giữa, kế bên còn có Loli Thắt Bím, cô nói.
"Cảm giác như ngày hôm đó gặp tai nạn, thật đáng sợ!"
Vuốt Tóc Ngược an ủi.
"Dù sao cũng không còn sống, chúng ta cứ vui vẻ thôi là được, thế gian không còn mang lại áp lực!"
"Ưm! Anh nghĩ thật đúng, chúng ta không nên buồn, phải cười lên!"
Vuốt Tóc