Trên xe bò, mọi người đang tập trung nhìn.
Lúc này xung quanh quần chúng tản ra hết, năm phút sau không còn một bóng người, một chiếc dép cuối cùng quẳng lên rồi rơi trên mặt đất.
Chỉ còn sáu người, lão phu xe quay lại.
"Làm thế nào?"
"Xem tiếp!" Lý An Đăng nói.
Mà giờ phút này trong quan tài vẫn còn nghe tiếng khóc tỉ tê.
Vợ ông Bá, cũng là mẹ người trong quan tài, lao đến đưa hai tai ôm lấy quan tài, lệ tuôn đầy mặt.
"Hu hu, Tú Đào, mẹ có lỗi với con!"
Ông Bá một bên quỳ xuống, ôm cứng bắp đùi mụ pháp sư.
"Xin thầy, cứu gia đình chúng tôi, xin thầy!"
Mụ pháp sư đã run rẩy thành cái dạng gì, đến mức lưng còng suýt nữa thẳng lên, lắp bắp nói.
"Không, dữ, dữ quá! Ta chịu thua!"
"Không!" Ông Bá siết chặt bắp đùi mụ ta nói.
"Tôi đã đưa tiền, thầy phải làm xong vụ này!"
Mụ pháp sư cố gắng đẩy ông Bá.
"Tiền đó là trả cho xác chết thôi! Buông ta ra, ta không muốn chết chung!"
Phía trước cũng chẳng ai để ý đến, mặc cho sáu người trên xe bò quan sát.
Lý An Đăng cũng chưa biết xử lý ra sau, có thể thấy ông Bá vô cùng quyết tâm, khư khư ôm bắp đùi, trở thành đối tượng của chuyện tiếu lâm.
Phần vợ ông Bá thì đè lên quan tài.
Đột nhiên quan tài cạnh bên như có chuyển động nhẹ.
Vợ ông bá ngưng khóc, không kịp lau nước mắt, nghiêng mặt nhìn qua.
Oành một tiếng, nắp quan tài văng lên.
Tất cả đứng tim trong giây lát.
Bác Năm nín thở nói.
"Người sống quá lạc quan, đến quan tài nhìn thấy còn muốn bật nắp, chuyện này có thật?"
Trong quan tài đó, một người thanh niên bật dậy, mắt còn nhắm như lúc chết.
Chỉ hai giây sau đó, bỗng...!Da mặt rơi xuống.
Có thể nói đây là cái mặt nạ mụ pháp sư đeo cho xác chết "tươi mới", hiện tại thì rõ rồi.
Gương mặt "thanh niên" biến dạng lở loét, giòi bọ đeo bám trên đó rất buồn nôn, mí mắt bị ăn còn lại hai con mắt tròn xoe.
Bao nhiêu khí chất phong độ tuột dốc không phanh.
"Á!!!"
Thân nhân của ông Bá chịu không được bao lâu, tung người co giò chạy.
Chỉ còn hai vợ chồng ông Bá cùng mụ pháp sư.
Bên kia xe bò, Lê Yến Xuân và Tiểu Mai ôm nhau, dù đứng ở xa cũng không đủ can đảm ngắm nhìn.
Bốn người còn lại thì hoà hoãn hơn, lão phu xe nói.
"Là trá thi?"
Lý An Đăng gật đầu.
"Có hiểu biết!"
Trá thi tục gọi "quỷ nhập tràng", trong đám tang, sở dĩ người ta kiêng kỵ nhiều thứ vì sợ trá thi ngồi lên như vậy.
Người đã chết rồi toàn là âm khí, lại kỵ dương khí, mà môi trường xung quanh vô tình truyền điện tích dương quá lớn, xác chết có khả năng "sống lại".
Thật ra thì nhờ nguồn năng lượng đó xác chết hoạt động trong thời gian ngắn, không có hồn phách, sau đó chết vẫn là chết.
Cho nên người ta tránh đá động vào người đã chết, khi làm tang lễ sẽ nhốt động vật, đặc biệt là mèo vì chúng có dương khí lớn, có thể hiểu như nam châm giật xác chết có tính âm bật dậy.
"Ớ..." Vợ ông Bá tiếp cận nhất, trợn mắt ngất đi trên quan tài con gái.
Mụ pháp sư đưa cây gậy lên cao.
"Lầm bầm lầm bầm lầm bầm a...!Lầm bầm lầm bầm lầm bầm a..."
Trá thi thành thục trèo ra khỏi quan tài, cất bước chân đi đến.
"A, buông ra!" Mụ pháp sư hét lên, tuy nhiên ông Bá bên dưới không thể đứng, mụ lấy cây gậy gõ vào đầu ông Bá.
Sau đó trá thi lao đến, hình như muốn tấn công mụ.
Mụ xoay người vứt bỏ cây gậy, mặc sức chạy.
Gió rít lên, trên không trung tự dưng xuất hiện bóng người.
Một cô gái mặc áo lụa trắng, sau vai vắt chiếc khăn năm màu.
Cô mang váy đen, đi chân trần, hông quấn xà cạp.
Hai bên tai treo cái khuyên tai dài xuống lấp lánh.
Hai cổ tay có lục lạc, vòng tay lít nha lít nhít.
Mái tóc đen mượt mà xõa xuống, một trận hương thơm kín trời.
Ông Bá ôm đầu ngã dưới đất, vừa nhìn lên.
"Tú Đào, là con?"
Tú Đào có gương mặt trắng bệch, không giấu được nét giai nhân, hai con mắt đượm buồn bi thảm.
Thoáng nhìn qua là một thiếu nữ chỉ mười tám tuổi.
Mụ pháp sư chạy gần đến cổng, trong nháy mắt Tú Đào xuất hiện phía trên, chính là đu trên lưng mụ ta.
Mụ mất đi ý thức, nhìn về phía trước một cách đờ đẫn, miệng há ra kém chút chảy dãi.
Sáu người trên xe bò được thấy ở khoảng cách gần, mà Tú Đào sau lưng mụ cũng đang chằm chằm nhìn họ.
Một cái nhìn giá rét, tựa hồ không để ai vào mắt.
Sau đó Tú Đào cúi đầu chui vào phía