Lý An Đăng gọi lão phu xe dừng lại, xung quanh lúc này có những âm thanh tiếng cười của đàn ông, không phát hiện quỷ vui vẻ ở hướng nào.
Hắn nói.
"Trình độ đánh lạc hướng này, tệ nhất cũng phải là Lệ quỷ!"
Bất U lấy ra một bộ mõ, đặt mõ vừa vặn trong lòng bàn tay, tay kia cầm dùi gỗ gõ vào.
Anh bắt đầu niệm Đại Bi Chú của phật gia.
Tiếng mõ thanh giòn sâu lắng lan truyền ra đều đặn, phật âm vang theo, chưa tới một hồi, tiếng cười trong rừng bị dập tắt.
Thay vào đó, một trận âm thanh la hét vang lên khiến cho người ta rùng mình.
Đột nhiên một làn gió thổi đến hướng xe bò, năm người còn lại chỉ kịp mở to mắt một cái.
Bất U tâm không động, duy trì Đại Bi Chú cho Lệ quỷ vô pháp biến ảo.
Lý An Đăng nhanh chóng rút ra một tấm Phong Phù, mà lúc này...!
"Ha ha, ha ha..." Lão phu xe biến thành bộ mặt điên dại, như đạt một loại cảm giác sung sướng, cười không chút ý tứ.
Lý An Đăng ném Phong Phù ra ngoài, không cần đứng lên.
Hắn đem hai bàn tay đưa trước ngực, một bàn tay úp ra phía trước, tay kia ngược lại lật ngửa, mỗi ngón trỏ và ngón giữa khép sát dang ra, ngón nhẫn và ngón út khép sát dang ra, hình thành góc nhọn giữa ngón giữa và ngón nhẫn, tương đối hình chữ V.
Hai bàn tay đặt lên nhau, thừa một lỗ thủng hình thoi.
Đây gọi là Bát Quái Ấn.
Phong Phù được ném ra bắt lấy gió, bị đốt lên, bay vèo xung quanh xe bò hai vòng tạo ra một cái kết giới vô hình.
Tức khắc nghe âm thanh quỷ vui vẻ kêu lên không hài lòng, đương nhiên không thể tiến vào trong kết giới.
Một cái bóng đen xuất hiện trước xe bò, bị làn điện trong kết giới đẩy văng ra ngoài.
Lý An Đăng lười quan tâm, lay động lão phu xe đang cười hạnh phúc tột độ.
Quỷ vui vẻ làm ảnh hưởng con người, tuy nhiên chúng ta không cảm thấy nặng nề khó chịu mà là vui vẻ.
Hắn không thể nhìn lão phu xe cười cho đến chết, như vậy cũng khôi hài quá.
Hắn làm cho lão như A Ngưu, lấy nến đỏ đốt lá ngải, ép lão hưởng thụ khói.
Lá ngải có tác dụng rửa đầu óc tỉnh táo, lão phu xe ngưng lại, tiếp theo thở phì phò.
Đằng trước, đã nhìn rõ quỷ vui vẻ dưới ánh đuốc.
Một thân hình kỳ dị, tứ chi to dài bất thường, như bốn cái đòn chả bò cùng dạng.
Hai chân to dài đứng lên liền cao hơn hai mét, hai tay to dài phảng phất một cụ đười ươi trong rừng.
Gương mặt hắn luôn luôn có nụ cười, hai hốc mắt không chứa con mắt trong đó, đổi lại máu đỏ từ bên trong chảy xuống.
Thậm chí máu này liên tiếp rơi, lúc này đến mức dưới đất đã có vũng máu lớn.
Quỷ vui vẻ cất tiếng cười lớn, giữa mặt hiện lên ánh lửa nhỏ màu đỏ ngầu, Lệ quỷ không sai.
Chúng có chấp niệm chính là sự vui vẻ.
Có thể lúc còn sống, chúng ham thích như ăn uống, nhục dục, tiền tài, danh tranh lợi đấu vân vân.
Nhưng chúng ham thích đến mức không còn nghĩ đến bản thân mình, sẵn sàng lao đầu như một con thiêu thân.
Dần, thân xác hao mòn, tinh thần suy nhược, đến khi bỏ mạng vẫn còn vương vấn chấp niệm.
Quỷ vui vẻ có thể tác động vào nguồn năng lượng trong môi trường đó ám nhập vào con người.
Nhưng chỉ cần con người đủ suy nghĩ chính chắn, thân thể này có thể có những nhu cầu, nhưng chúng ta mới đang sở hữu nó, không để nó ngược lại chi phối, như vậy thì quỷ vui vẻ không cách nào ám nhập.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai nhìn bộ dạng của quỷ vui vẻ đương nhiên sợ hãi.
Lê Yến Xuân bèn kéo Cục Than lại, ôm vào lòng.
Tú Đào nhìn xung quanh còn không hiểu gì.
Biết là trên xe bò có hai người pháp sư.
Còn quỷ vui vẻ, một điểm cũng không biết, cô chỉ mới chết có bảy ngày thôi.
Quỷ vui vẻ quay đầu lại.
"Ha ha, cô dâu, làm đám cưới sao không mời ta, theo ta về nhà thôi!"
"Ai là cô dâu của mày?" Tú Đào nổi giận, giữa mặt nổi lên tia lửa màu xanh lá, giương mười móng tay dài đến.
"Ha ha!" Quỷ vui vẻ đưa một cái tay to dài, bàn tay biến hoá to lớn hơn bóp lấy Tú Đào, liền thu tóm cô trong bàn tay.
"Thả ra mau!" Tú Đào thét lên, vùng vẫy