Sơn thôn vắng vẻ, giờ phút này thôn dân đã rơi vào ngủ say, xa xa chỉ còn nghe tiếng chó sủa.
Tại nhà ông Bá, một đội âm công không ngại đường xa từ dưới trấn lên hỗ trợ, thu xếp hai quan tài này.
Tại khu vực muốn tìm âm công thì không có, bình thường nhà ai có người chết, bà con một tay hỗ trợ làm đám tang.
Nhưng lần này chuyện hệ trọng rồi, ông Bá cho con trai xuống núi tìm, kết quả một giờ đồng hồ quay trở lại.
Bác Năm có cách xen vào, với độ tuổi và kinh nghiệm, gia đình ông Bá rất tin tưởng.
Hơn nữa trong nhà xảy ra tai vạ trong thời điểm này, quần chúng ăn lễ bỏ về hết khiến cho họ rất cô đơn.
Đột nhiên xuất hiện một bác Năm mở miệng cứu giúp giống như làn nước mát đổ xuống.
Ông Bá dẫn bác Năm ra xem mộ vị, ông Bá nói.
"Lúc tôi chôn con gái cũng đã nhờ thầy phong thủy xem chỗ này, nói là rất tốt!"
Bác Năm nhìn xuống đồng ý.
"Đúng là tốt!"
Chuẩn bị thổ táng, bác Năm gọi người hạ quan tài xuống.
Ông Bá không thuận tình có chút nhăn mặt nói.
"Thầy...!Quan tài khiêng đi giữa đường để cho chạm đất...!Không kiêng cử gì sao?"
"Hồn không còn ở đây kiêng ai bây giờ?" Đương nhiên bác Năm không có nói như vậy, mở miệng nói.
"Không sao đâu, chúng ta có mục đích họ sẽ thông cảm!"
Ông Bá đưa ánh mắt phía trên quan tài, tưởng tượng con gái mình ngồi đó, như muốn nói hãy thông cảm.
Ông cho hạ quan tài, quan tài nhẹ nhàng đặt xuống đất, bác Năm nói.
"Lấy cho tôi ít tóc trong thi thể!"
Người ở thôn vốn tin quỷ thần, tránh việc cho người ngoài lấy vật gì liên quan thân thể ở trong nhà, lại còn là thi thể người thân, ông Bá không ngoại lệ ấp úng.
Bác Năm thở dài, bộ mặt ngoại thế cao nhân nói.
"Có phải ông đã thấy con gái mình rồi chứ? Tôi ở đó cũng thấy, hai người yên tâm, sau khi tôi đưa con bé đi đầu thai, kiếp sau nhất định sống hạnh phúc hơn!"
Bác Năm đơn giản an ủi, mà như chạm đến trái tim bậc cha mẹ, ông Bá càng thêm mấy phần hối hận.
Bác Năm lại nói.
"Kiếp này không có duyên với nhau, gia đình hãy mong kiếp sau con bé sinh ra một nơi thật tốt, nếu còn lưu luyến sẽ khiến con bé nhớ mãi, không thể đi được!"
Ông Bá gật đầu.
"Vậy thầy có cách, mong thầy giúp chúng tôi! Nhưng, Tú Đào nhà tôi đi đã bảy ngày, tôi sợ..."
Bác Năm xua tay, cũng có chút kinh nghiệm.
Theo như thầy phong thủy thì chỗ đất này tốt, thứ hai trước đó quỷ tân nương có oán khí nặng, e là thi thể chưa phân hủy.
Nắp quan tài hé mở, khiến tất cả nhìn vào lạnh gáy, Tú Đào nhắm mắt nằm bên trong vẫn xinh đẹp, làn da chưa có dấu hiệu biến đổi.
"Xem như bậc ba mẹ làm chuyện cuối cùng cho con mình, lấy một ít tóc đi!" Bác Năm khẽ nói.
Ông Bá mới tìm một cây kéo, nhìn Tú Đào bên trong mà lòng xúc động.
Nhưng nhớ lời bác Năm, ông Bá kìm nén, cắt một lọn tóc nhỏ.
Bác Năm nhận lấy tóc, cho người đóng nắp quan tài, tiếp tục thổ táng như bình thường.
"Thầy, còn bên kia!" Ông Bá lại gần nói, ý đang hỏi về quan tài nằm ở góc bên kia, của người thanh niên xấu số, danh tính còn không biết.
"Ông cảm thấy phần đất này còn trống chỗ nào không?"
Ông Bá vội lắc đầu.
"Không thưa thầy!"
"Vậy thì ở đâu mang trả về chỗ đó!"
Sắp rời đi, ông Bá lấy ra một bao giấy gói cọc tiền bên trong, dúi vào tay bác Năm.
"Thầy, đây là chút lòng thành của gia đình chúng tôi, mong thầy nhận cho tôi an lòng!"
"Tôi chỉ thấy hoàn cảnh gia đình như vậy, mới tiện tay cứu giúp, không có vấn đề lớn!" Bác Năm nói, sau đó nhét tiền bên trong áo.
"Tôi lo hương hoả vậy!"
Bác Năm đi khỏi trong sự ngơ ngác của ông Bá.
Cạnh bên là con trai ông ta.
"Ba, thế nào?"
"Vào phòng xem mẹ mày chứ thế nào?"
Sơn thôn vắng vẻ, gió lạnh thổi lên như than khóc.
"Ba, mẹ, hai người ở lại sống thật tốt!"
Tú Đào xuyên qua tà áo dài màu đỏ tươi, hai bên thêu rồng thêu phượng, hoàng kim lấp lánh, chân đạp giày thêu màu đỏ, đầu đội tấm khăn mỏng màu đỏ, cả người một màu đỏ tươi tắn.
"Đi thôi!" Bạch cốt tinh xinh xắn nâng lên bàn tay Tú Đào.
Lúc này một nhóm tiểu quỷ cười rôm rã bay đến, trên vai cõng