Tú Đào nhìn đống lửa trong thau đồng bên dưới, cất bước chân đưa thân thể bay lên, liền có gió thổi, xoáy mạnh vào thau đồng.
Lý An Đăng tránh qua một bên, tàn lửa văng tung tóe, tro giấy bị cuốn lên một đoàn.
Tú Đào mong đợi tình lang lướt qua, mặc kệ pháo đang nổ.
Lý An Đăng quay đầu nhìn.
"Gấp lấy chồng như vậy, thật mãnh liệt!"
Bên sườn núi, Thái Nam cũng mặc bộ hỉ phục màu đen, ngực đeo vòng hoa đỏ.
Đang sửa sang quần áo, chưa kịp bước ra thì Tú Đào đã bay đến.
"Tú, Tú Đào..." Thái Nam xúc động, Tú Đào đến gần bên anh, mặc bộ trang phục thật lộng lẫy.
Anh nắm lấy hai bàn tay cô.
Hôm nay là ngày đẹp nhất trong đời, cũng là ngày cuối cùng của cả hai.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Chúng ta đã được đám cưới!" Tú Đào sau lớp vải mỏng nói.
"Anh xin lỗi, không thể bảo vệ được em!"
"Anh đừng trách mình, chúng ta nhân duyên không toàn vẹn! Anh nói đi, ai hại anh phải chết?"
"Em đừng truy cứu, không phải chúng ta bên nhau là được sao?"
"Không sai!" Lý An Đăng từ từ đi đến.
"Kiếp này hai người có duyên, đừng tạo thêm tội nghiệt, nên quý trọng nó! Kiếp sau còn có thể sống chung mái nhà!"
Hắn ho khan một cái.
"Nhất bái thiên địa!"
Tú Đào và Thái Nam xoay người qua, cúi xuống hành lễ.
Đợi như vậy, Lý An Đăng lại tiếp tục.
"Hôm nay không có người thân góp mặt, thôi thì hai vị đây tham gia chủ trì hôn lễ..."
Hắn đưa tay phía trên cao, chính là Ngưu Đầu Mã Diện.
"Nhị bái cao đường!"
Tú Đào cùng Thái Nam cùng hướng sang, gập người bái.
"Phu thê giao bái!"
Hai người quay lại đối diện nhau, bái lần cuối cùng.
Thái Nam nhẹ nhàng tháo tấm vải trùm đầu, Tú Đào như một bông hoa hồng đầy gai nhọn, mê người lại có sức sát thương.
"Em đẹp quá!"
"Anh cũng đẹp!"
Bác Năm bận bịu với cái xác của Thái Nam đã được kéo lên.
Thi thể mang thương tổn khắp người, gương mặt bị đập trúng góc đá nào đó thật là nát bét.
Bác Năm lấy ít tóc trên thi thể, lấy ra phần tóc của Tú Đào, kết lại với nhau bỏ vào một cái hộp gỗ.
Cẩn thận đóng nắp, bác Năm đứng lên nói.
"Chúng ta đã giúp hai người mãi mãi bên nhau!"
Tú Đào mãn nguyện gật đầu.
"Giúp tôi chôn xuống trong mộ chính tôi!"
Bác Năm cười.
"Cô bé đừng lo, ta sẽ nói với ông Bá!"
Lý An Đăng bước lên nói.
"Không quan trọng chúng ta đi đến đâu, quan trọng là chúng ta đã cùng đi như thế nào! Đã đến giờ, hai người vì nhau đừng chậm trễ!"
Ngưu Đầu Mã Diện dạt qua hai bên, phía sau hoá thành vòng tròn sáng có tính chất huyền bí.
Tú Đào và Thái Nam tay trong tay lướt đến trước vòng tròn.
Cả hai quay đầu nhìn nhau, đưa cho nhau cái mỉm cười cuối cùng.
Tiếp tục lại hướng thẳng đến vòng tròn kia.
Lý An Đăng đằng sau.
"Kiếp này chịu khổ, kiếp sau bù đắp, sinh tử tùy mệnh, nhân quả tuần hoàn, hà cơ ưu tư!"
Sau đó hắn nhìn đên bạch cốt tinh xinh xắn.
"Cô đã có thêm âm đức, nhất định đi đầu thai đến nơi tốt hơn!"
Hắn nắm quyền hướng lên Ngưu Đầu Mã Diện.
"Cho tôi gửi một phần âm đức đến cô ta!"
Ngưu Đầu xoè tay mở ra cuốn sổ.
"Lưu Thủy Giao, sinh ra trong một gia đình nghèo, bị cha mẹ lâm cảnh nợ nần chồng chất, bán cho gia đình phú hộ.
Nghịch cảnh phú hộ làm ăn không chân chính, ảnh hưởng đến kho gạo triều đình, bị xử tội lăng trì, đàn ông chém đầu, phụ nữ bị bắt làm nô lệ, dòng họ bị đày đi biên thùy.
Lưu Thủy Giao muốn giữ trinh tiết, quyết định tự vẫn, hưởng dương hai mươi tuổi."
Nói xong Ngưu Đầu biến hoá một tấm giấy trắng, một tiểu quỷ bay lên nhận lấy, sau đó quay trở lại đưa trước mặt Lý An Đăng.
Hắn tự cắt ngón tay chấm lên tờ giấy, xem như đóng dấu, máu của hắn cũng là âm đức đưa cho Lưu Thủy Giao.
"Thủy Giao, nay mới biết tên của cô, kiếp sau sống tốt!"
"Tạ ơn đại sư!"
"Mau đi!"
Lý An Đăng chỉ tay về vòng tròn sáng, Lưu Thủy Giao nhìn tất cả cúi chào, xoay người đi theo Tú Đào và Thái Nam.
"Còn mọi người cũng nhanh đầu thai đi!" Lý An Đăng nhìn lại hai mươi ba vong hồn nói.
Bắt gặp những vong hồn này nhìn hắn chằm chằm, chúng cũng muốn xin chữ ký nha.
Hắn mới nhăn mặt nói.
"Hôm nay mọi người giúp Tú Đào, ai cũng đều có âm đức, mau đi, Quỷ Môn Quan không mở lâu!"
Lúc này hai