Trực tiếp lướt qua, hoàn toàn không coi người vừa tới trong tầm mắt, Lý Phù Trần nhanh chóng thu lại ánh nhìn, cả người lặng lẽ đứng một chỗ quan sát.
"Uây, anh bạn, đừng bơ tôi có được không, muốn cùng tôi hợp tác không."
Giọng nam một lần nữa vang lên, có điều ngữ điệu hoàn toàn không có chút tức giận nào, xem ra hắn thật sự muốn cùng Lý Phù Trần hợp tác.
Tuy nhiên Lý Phù Trần không có hứng thú mà coi lời nói như gió thoảng qua tai, đương nhiên như vậy càng làm cho nam tử kia thấy thích thú hơn bao giờ hết.
Hắn liên tục đi vòng quanh Lý Phù Trần, miệng lưỡi nhanh chóng nói đi nói lại một vấn đề.
"Anh bạn, thật sự không muốn hợp tác cùng tôi sao."
"Anh bạn, anh có nghe tôi nói không đấy."
"Này, tôi sở hữu chỉ số lợi hại lắm đấy."
"Này..."
Phốc!!!
Một tiếng nhỏ nhẹ vang lên, nam tử kia trong phút chốc đồng từ co rụt lại thân thể lùi sâu về phía sau, không tự chủ lưng áo hắn lạnh toát.
"Chỉ mới giơ một bàn tay anh đã sợ như vậy, lấy gì đảm bảo có thể bảo vệ hay hợp tác cùng tôi, hơn nữa chỉ số tốt thì lợi hại lắm sao."
Lý Phù Trần không hề rút lại bàn tay, vẫn để yên như vậy, có điều ánh mắt khuôn mặt của hắn dù chỉ tái hiện trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng vậy cũng đủ để nam tử có thể một lần trại nghiệm cảm giác này.
Ánh mắt tăm tối đến tột cùng, không nhìn ra một tia tình cảm hay sự sống, khí chất này giống như đã từng tồn tại trong địa ngục hàng ngàn hàng vạn năm, cô độc lạnh lẽo vô cùng.
Không mạnh nhưng lại khiến cho người khác nhìn thôi đã lùi bước, dù không muốn nói nhưng cũng phải thừa nhận rằng nam tử đó không nhìn nhầm người.
"Hà, bỏ đi, tôi tên Vũ Đình Mạnh, chỉ số trung bình là tám, anh thực sự không muốn hợp tác với tôi sao."
Đình Mạnh nở một nụ cười nhẹ nhàng, dù cho trước đó biểu hiện có phần hơi mất mặt nhưng giờ đây hắn hoàn toàn không để tấm đến, dù sao quá khứ vẫn chỉ là thứ đã qua.
Lý Phù Trần nhìn Đình Mạnh thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua không đáp lại mac dồn sự tập trung của mình lên hướng đối diện.
"Hừm, xem ra anh vẫn cương quyết như vậy, tôi coi trọng anh, thực sự coi trọng anh." Đình Mạnh cười nhẹ xong hắn cũng không nói nhiều nữa mà xoay người cất bước li khai chỗ này.
Lý Phù Trần nhếch miệng cười nhẹ một cái, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống dưới chân núi.
Đường vô cùng khó đi, đất đá cỏ cây rậm rạp như muốn trêu ngươi người ta. Hơn nữa chỉ có đường khó đi thôi sao.
Nếu đường khó đi thì hệ thống đưa ra nhiệm vụ này làm cái gì.
"Có thú dữ!!! Hoặc là bẫy!!!"
Trong đầu Lý Phù Trần linh quang không ngừng lóe lên, tiếp theo thời gian cứ như vậy trôi qua, từ đầu đến cuối người xung quanh hắn gần như đã tiến xuống núi hết, chỉ còn số rất ít nhát gan gần như không dám rời khỏi chỗ.
"Xem ra là yêu thú rồi." Lý Phù Trần nhìn cảnh tượng xung quang mà làm ra phán đoán, con ngươi đen láy liên tục đảo quanh.
Người người mới vừa nãy hùng hổ xuống núi giờ phút này hồi sinh tại chỗ với gương mặt tuyệt vọng sợ hãi, một số lắp bắp chửi rủa.
Lý Phù Trần vẫn im lặng, hắn lại tiếp tục im lặng mà quan sát, càng im lặng sự tập trung càng đẩy lên tối đa.
Đương nhiên khi nhóm thứ bốn chết đi quay trở lại điểm hồi sinh, Lý Phù Trần rốt cuộc động, thân hình nhanh thoăn thoắt tiến thẳng xuống dưới chân núi.
Con đường kiên tục nổi lên những u đá chắn ngang hay chắn toàn bộ, thậm trí có lúc phía trước chỉ toàn đá gồ ghề nhìn không ra lối thoát.
Tuy nhiên Lý Phù Trần chưa kịp tìm ra lời giải thì bất ngờ ẩn sau lớp sương mỏng là lao đến hơn mười con sói trắng, mỗi con trong số đó đều mang hình thể cứng rắn mà to lớn.
Răng nanh sắc nhọn chìa ra ngoài như để thị uy, mùi tanh hôi nồng nặc từ chúng bắt đầu bốc lên, tra tấn thính giác của Lý Phù Trần khiến cho mặt hắn cũng không tự chủ mà nhăn lại.
Phốc một tiếng vang lên rõ ràng mồn môt, Lý Phù Trần bị một ngoạm của chó sói lấy đi cái mạng, đầu lâu lìa khỏi cổ mà lăn long lóc trên nền đá rồi xuống dưới.
Trước khi chết, hắn thật sự vẫn không định hình ra được mình là chết như thế nào bởi bọn sói quá nhanh.
"Trở về rồi!!!" Nắm chặt lại năm ngón tay mà cảm nhận, Lý Phù Trần cười nhẹ một cái, hắn lần nữa lao nhanh xuống núi, chẳng mấy chốc mất hút tại phía xa xa.
Lần này Lý Phù Trần hướng sang bên trái mà đi, đất đá theo đó giảm đi không ít nhưng được cái này mất cái kia. Lý Phù Trần vô tình