Lý Phù Trần ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng âm u, cánh tay không nhanh không chậm giơ lên trước mặt, miệng hắn nhếch lên một cái đường cong.
"Hợp tác vui vẻ."
Đây là...
Vũ Đình Phong nhìn con người phía trước mình thật sâu, bất chợt hắn lắc đầu mà phá lên cười.
"Vậy ra lúc trước anh đã muốn hợp tác rồi, chỉ tại tôi không đạt yêu cầu của anh."
Đối diện Lý Phù Trần không trả lời lại mà hắn quay người đi xuống dưới dưới chân núi, đồng thời để lại vỏn vẹn một câu:
"Muốn thuận lợi săn sói thoát khỏi đây thì đi theo tôi."
Câu nói dù ngắn nhưng vang lên lại mang một ma lực kinh người đánh sâu vào tâm can mỗi người đứng tại đây, thậm trí nếu không phải Vũ Đình Mạnh còn tại thì đằng sau đã có mấy người rục rịch rời khỏi đội từ lâu rồi.
Sói là gì, một con hung thú với các chỉ số đều vượt xa tất cả mọi người ở nơi đây, không những thế khi đó không chỉ đối mặt một con mà là cả đàn sói đông đến hoảng sợ tinh thần.
Mỗi người đứng ở đây kể cả Vũ Đình Mạnh đều tận mắt trải nghiệm cảm giác đối mặt với sói là như thế nào, đương nhiên đoàn diệt, không một ai sống quá hai giây mà thoát ra khỏi vòng vây.
Vì lẽ đó Lý Phù Trần nói ra câu đó với sự tự tin vô cùng lớn đã tác động không nhỏ đến tinh thần người khác.
"Đúng là con người bí ẩn, bất quá ta thích tính cách này."
Vũ Đình Mạnh nhếch miệng cười một cái rồi lặng thẻo bám sát Lý Phù Trần trước mặt.
Xuyên qua tầng tầng môi trường tuyết rơi là không khí ấm hơn rất nhiều, quang cảnh không một chút hạn chế mà nhìn rất rõ.
Lý Phù Trần cầm chặt trong tay một bó lớn dây lẽo cũng thả xuống mặt đất, hắn vận động thân thể một chút lao hẳn ra ngoài.
Chờ cho mọi người kịp đình hình thì Lý Phù Trần đã biến mất nhưng rất nhanh hắn trở lại và mang theo một bó lớn dây leo.
Trên mặt đất dây leo tích lũy ngày càng nhiều cho đến khi đã đạt tới ngang hông người trưởng thành thì Lý Phù Trần mới dừng lại quá trình, hắn nhanh chóng tiến lại cầm dây leo lên nhưng sực nhớ ra cái gì mà nói ra một cách bình thản.
"Đây là số dây tôi tích lũy từ lúc trước, có điều chưa cần đến nên đã được tôi phân bố rải rác ở nhiều nơi."
"Giờ là lúc cần đến???"
Vũ Đình Mạnh cảm thấy khó hiểu mà cất lời hỏi, đương nhiên hắn cũng không rảnh rỗi lại giúp Lý Phù Trần tháo dỡ bó dây leo kia. Đằng sau năm nam tử khác hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng tiến lại gia nhập với hai người.
Ánh mắt thoáng âm u lướt qua đoàn người rồi thu lại, có điều không ai chú ý đến dị động này của Lý Phù Trần.
...
Cạch cạch cạch!!!
Một âm thanh khô khốc giữa hai vật rắn va chạm vang lên truyền khắp đỉnh núi, một hồi lâu chưa tiêu tán.
Nương theo lấy một đôi con ngươi đỏ ửng từ bóng tối hiện ra là sát khí lạnh người hư không xuất hiện.
Một đôi con ngươi.
Hai đôi con ngươi.
Ba đôi con ngươi.
Khi tất cả mười đôi con ngươi đỏ ửng tràn đầy áp bức từ trong bóng tối hiện ra, thì Lý Phù Trần mới lặng lẽ lộ cả người trước toàn bộ ánh mắt, miệng lưỡi nỉ nõn kèm ngón tay gảy lên khiêu khích.
"Tất cả có mười con, không quá nhiều, vừa đủ."
Gào!!! Gào!!!
Gào!!! Gào!!!
Gào!!! Gào!!!
Một loạt tiếng gầm lên chói tai kèm theo đó là nộ khí xung thiên, tên con người yếu đuối trước mặt vậy mà dám khiêu khích bọn chúng.
Không thể để sống. Giết!!!
Mười con sói trắng từ trong bóng tối lao vụt ra với tốc độ kinh khủng khiếp, thậm trí với mắt thường cũng khó mà theo kịp.
Trong con ngươi đen láy của Lý Phù Trần giờ như một tấm gương không dính tạp niệm mà phản chiếu lại toàn bộ khung cảnh đang diễn ra trước mặt, gió thổi lá rơi va chạm mặt đất.
...
"Cha, thực sự có thể đánh thắng được kẻ thù mạnh hơn mình rất nhiều không." Lý Phù Trần giơ lên cánh tay nhỏ bé kéo lấy áo người đàn ông cao lớn đang bế mình.
Người đàn ông này dù cho vẻ mặt nghiệm khắc tột cùng nhưng đối mặt trước câu hỏi đứa bé, ông ta lại phá lên cười lớn, giọng trầm thấp phát ra văng vẳng bên tai:
"Không gì là tuyệt đối, chỉ cần tìm ra cách khắc chế là hoàn toàn có thể đả bại."
...
"Phù Trần, đánh mạnh lên, hôm nay ta đã xuất ra tổng cộng mười quyền vậy mà con không đỡ được một quyền nào. Tập lại."
"Tập lại."
"Tập lại."
Trải qua hơn một tiếng liên tục bị người đàn ông to lớn trước mặt dùng quyền đầu rắn chắc đánh lên thân thể khiến cho Lý Phù Trần toàn thân bầm dập, miệng róc rách chảy ra tiên huyết.
"Cha, lại đi.",
"Khá lắm nhóc con, tiếp tục đón lấy đấm của ta đây."
...
"Dậy rồi sao!"
Người đàn ông cao lớn ngồi bên giường, vẻ mặt bình thản nhìn đứa bé băng bó vải trắng khắp người.
Bất chợt ông thở dài:
"Có lẽ ta đã suy nghĩ nghiêm khắc với con quá mức rồi."
Nằm trên giường không ai khác chính là Lý Phù Trần, giờ đây hắn cử động một ngón tay thôi cũng khó, hiển nhiên là hoàn toàn không có khí lực đáp lại.