Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn Tư Đồ Minh, như đang đánh giá điều gì, lại như đang nghiên cứu tìm tòi. “Ngươi là ai?”. Khi dừng lại, hắn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Ánh trăng hạ xuống, chiếu sáng một Tư Đồ Minh áo xanh bay bay, không nhiễm chút bụi trần nào. Tóc xõa dài, giống như là một vị tiên vậy. Mấy trăm người của Tuyệt Trần Cốc dường như vừa bị hắn làm cho kinh sợ.
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tư Đồ Minh thong dong nhìn thẳng vào lão già kia, thanh âm lạnh lùng ra tiếng. “Tư Đồ Minh”. Ba chữ vô cùng đơn giản, lại mang theo một cỗ khí phách vang dội như sấm truyền trong đó, khiến người ta kinh sợ, không dám khinh thường.
Lão già sau khi nghe Tư Đồ Minh tự báo danh xong, thần sắc khẽ biến. Hắn áp chế nỗi kích động trong lòng, không khỏi đưa hai mắt đánh giá Tư Đồ Minh một lần nữa. “Ngươi chính là Dạ Đế của Mị Dạ Đế quốc, Tư Đồ Minh?”.
“Không sai, chính là ta”. Tư Đồ Minh đạm mạc nói, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn về phía lão già kia. Theo sau liền nói tiếp: “Ngươi chính là Cốc chủ của Tuyệt Trần Cốc? Không biết phải xưng hô thế nào đây?”.
“Ha ha ha, không thể tưởng tượng được là Dạ Đế đích thân tới đây. Lão phu là Bạch Cốc Tử, Dạ Đế muốn gọi thế nào cũng được. Ba mươi năm trước, không biết người có còn nhớ? Người đã cứu con trai của ta, Bạch Thiếu Phàm”. Cái lạnh như băng trong giọng nói của Bạch Cốc Tử nhạt đi, sau trở nên nhiệt tình vô cùng. Sau lại cười sang sảng, mọi sát khí sát phạt đều tan biến đi hết.
Mọi người đều như là chìm trong mê ảo, không biết tại sao lại kích động đến thế. Đã có chuyện gì xảy ra?
Chân Linh kinh ngạc nhìn Bạch Cốc Tử. Hắn còn nhận ra Tư Đồ Minh? Ba mươi năm trước Tư Đồ Minh cứu con trai hắn? Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì rồi? Tư Đồ Minh, trong hắn đâu có giống kẻ già hơn ba mươi tuổi chớ?
Thu hồi ánh mắt lại, Chân Linh hướng về phía Tư Đồ Minh, chờ lời hắn nói.
Chân Tử Mặc đối với Tư Đồ Minh không có chút ngạc nhiên nào. Chủ tử sống lâu như vậy, cũng đã từng cứu rất nhiều người. Lúc này nghe Bạch Cốc Tử nói chủ tử đã cứu con hắn, Chân Tử Mặc cũng chẳng chút ngạc nhiên.
Tư Đồ Minh vẫn nắm tay Chân Linh, lúc này còn hơi nhéo nhéo tay nàng. Ý hắn là muốn nói, chuyện của hắn, sau này đều nói rõ cho nàng biết.
Hắn ngược lại, nâng mắt nhìn Bạch Cốc Tử nói. “Thì ra Bạch Thiếu Phàm là con trai của Cốc chủ. Nói như vậy, Bạch Vô Trần là con của hắn sao?”.
Bạch Cốc Tử từ từ thở dài, nét mặt già nua bi thương. “Đúng vậy. Vô Trần chính là cốt nhục của Thiếu Phàm. Đứa bé kia mệnh khổ, vừa mới được hạ sinh liền mất đi cha mẹ”. Thanh âm Bạch Cốc Tử bi thương, sau liền thấy chính mình quá mức bi thảm, liền cười nói: “Thôi, không nói tới chuyện đó nữa. Dạ Đế, không biết người đêm nay đến Tuyệt Trần Cốc của lão phu là có chuyện gì vậy? Nếu như có gì cần lão phu giúp đỡ, cứ nói với lão phu một tiếng là được rồi. Lão phu sẽ dốc toàn lực ra để làm, để trả lại ân tình năm đó của Dạ Đế”.
Tư Đồ Minh lạnh nhạt cười, nói: “Cốc chủ, chúng ta là vì tìm thuốc giải của Xích huyết minh hoa mà đến tận đây. Vị này chính là Cẩm Vương gia của Tấn Nam Vương triều. Hắn trúng kịch độc của Xích huyết minh hoa”. Tư Đồ Minh chỉ vào hướng Nam Cung Cẩm cho Bạch Cốc Tử nhìn.
Thời điểm Bạch Cốc Tử nghe đến bốn chữ Xích huyết minh hoa, vẻ mặt khẽ biến. Trên mặt hắn khẽ hiện lên một ý nghĩa, sau rồi biến mất rất nhanh, lập tức cất cao giọng nói: “Thì ra là thế. Không thể hình dung ra trên đời này còn có người sở hữu Xích Huyết minh hoa. Hơn trăm năm trước, Tuyệt Trần Cốc ta đã mang loại độc này đi hủy hết rồi. không nghĩ là sau trăm năm, loại độc này lại lần nữa xuất hiện. Dạ Đế, người yên tâm, độc của Cẩm vương gia ta sẽ đích thân đi giải. Lão phu sẽ dùng toàn lực để giải độc cho hắn”.
“Ông nội, thuốc giải ta đã mang đến đây rồi”. Bạch Vô Trần bất ngờ vang lên.
Mọi người nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy sương khói lượn lờ, quần áo lam nhạt, tóc dài trắng như tuyết. Hắn thong dong bước đến, hai mắt tinh khiết, tựa như sao trên trời. Hắn ảm đạm cười, đứng bên cạnh Chân Linh, đem thuốc giải độc giao cho Chân Linh.
“Vô Trần, ngươi