Tư Đồ Minh cũng không buông tay Chân Linh ra, hắn xoay qua chỗ khác nhìn Chân Tử Mặc nói: "Vị này chính là thiên hạ đệ nhất công tử, Chân Tử Mặc." Dừng một chút, hắn đem ánh mắt hạ xuống trên người Chân Linh, dịu giọng nói: "Vị này chính là vị hôn thê của ta, Chân Linh."
Ba chữ vị hôn thê vừa nói ra, ba người giữa sân một phen khiếp sợ.
Tay Chân Linh hơi run lên một chút, bởi vì khiếp sợ, bởi vì kích động. Hai mắt nàng, mang theo khó hiểu nhìn Tư Đồ Minh, nhưng trong mội tâm lại vì ba chữ này mà nảy sinh vui mừng nhàn nhạt.
Tư Đồ Minh chú ý đến sự run rẩy của Chân Linh, bàn tay thon dài nắm tay nàng thật chặt. Giống như muốn bố cáo nàng, cả đời này, hắn cũng sẽ không buông tay, sẽ vẫn mãi nắm như vậy, bất luận sinh tử, không xa không rời.
Chân Tử Mặc nghe xong Tư Đồ Minh trước mặt mọi người nói ra ba chữ vị hôn thê kia, trong nội tâm vui vẻ thay Chân Linh, càng hơn nữa là cảm thấy bi thương thay bản thân mình. Chủ tử luôn luôn lãnh đạm lại vì tiểu Linh mà bắt đầu chú trọng mấy thứ này, tiểu Linh, đại ca thật vui mừng thay muội.
Bạch Cốc Tử có chút thâm ý liếc mắt nhìn Chân Linh một cái. Vị hôn thê, nàng vậy mà lại là vị hôn thê của Dạ Đế, như vậy tiếp theo hắn sẽ không thể đem nàng giữ lại, lúc này Dạ Đế trả lời thân phận của nàng là vị hôn thê của hắn, nói rõ hơn là muốn bảo hộ nàng, nếu hắn cưỡng chế giữ nàng lại, chỉ sợ sẽ khiến Dạ Đế phẫn nộ, đến lúc đó giống như lời trong ngụ ngôn, Tuyệt Trần Cốc sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát.
Bạch Cốc Tử chỉ trong nháy mắt, đã phân tích quan hệ thiệt hơn. Hắn nhìn Tư Đồ Minh và Chân Linh, lại cười nói: "Chúc mừng hỉ sự giữa Dạ Đế và nữ tử tuyệt sắc như Chân Linh cô nương, lão phu có phần lễ mọn muốn tặng cho hai vị, chúc hai vị sớm ngày kết tình vợ chồng, trăm năm ân ái." Nói xong, hắn đánh một chưởng, không bao lâu sau có thị nữ đi đến.
"Cốc chủ, xin hỏi có gì căn dặn?"
"Ngươi đi lấy cửu biện lam liên đến đây, lão phu muốn tặng cho Dạ Đế và Chân Linh cô nương."
"... Vâng" Thị nữ kia nghe đến cửu biện lam liên thì hơi kinh ngạc, một lát sau mới gật đầu rời đi.
Tư Đồ Minh nghe Bạch Cốc Tử muốn đưa cho hắn cửu biện lam liên, hai mắt không khỏi hiện lên kinh ngạc. Cửu biện lam liên có thể nói là bảo vật quý giá nhất trên đời, ăn cửu biện lam liên không chỉ có thể giúp kéo dài công lực mà còn có thể giúp cơ thể chống lại trăm loại độc, nghe đồn cửu biện lam liên một ngàn năm mới nở hoa một lần, chỉ nở trong băng tuyết trong phút chốc, mà dùng phương pháp trong nháy mắt hoa nở hái xuống, nếu không hoa sẽ héo rũ, mất đi công dụng của hoa.
Cửu biện lam liên trân quý như thế, hắn không ngờ Bạch Cốc Tử sẽ đưa cho bọn họ.
Tư Đồ Minh che giấu sự kinh ngạc, thản nhiên lên tiếng nói: "Cốc chủ, ngươi đưa cho chúng ta thánh vật như thế, chúng ta cảm thấy hổ thẹn."
Bạch Cốc Tử sang sảng cười. "Dạ Đế khách khí, ngươi là ân nhân của Tuyệt Trần Cốc chúng ta, cửu biện lam liên này tất nhiên nên nhận."
Lời Bạch Cốc Tử vừa dứt, thị nữ vừa rồi rời đi đã tiến vào, trong tay cầm một cái mâm vàng, mặt trên đậy lại bằng tấm vải đỏ. Nàng đem mâm vàng đến trước mặt Bạch Cốc Tử, chời đợi mệnh lệnh Bạch Cốc Tử.
Bạch Cốc Tử nháy mắt ra hiệu với nàng, ý bảo nàng đem mâm vàng tới trước mặt Tư Đồ Minh.
"Nếu cốc chủ đã nói như thế, chúng ta đây sẽ không từ chối." Tư Đồ Minh cười nhẹ với Bạch Cốc Tử, sau đó nhận lấy mâm vàng của thị nữ kia.
"Dạ Đế, mở ra xem đi." Bạch Cốc Tử thấy đám người Tư Đồ Minh biểu tình không mấy kinh hỉ, không nhịn được lên tiếng thúc giục.
"Được." Tư Đồ Minh thản