Hôm sau, ngày mới lên.
Bạch Vô Trần vận trường sam màu lam nhạt, chậm rãi hướng biệt viện của bọn họ đi. Ánh mặt trời lờ mờ chiếu lên người hắn, chiếu lên mái tóc bạc nhơ tơ sáng bóng trắng như tuyết, giống như bông tuyết nhẹ rơi, đẹp tựa trong tranh.
Mới vừa một bước vào đại sảnh biệt viện, đã thấy tất cả mọi người đã ngồi đợi bên trong, dường như đang đợi sự xuất hiện của hắn. Hắn nhìn mọi người ảm đạm cười nói: "Lúc này trời vừa hừng đông, là thời điểm tốt nhất để xuất cốc, chúng ta đi thôi."
"Được. Bây giờ chúng ta xuất phát."
Vì thế bốn người lập tức đứng dậy, đi theo sau Bạch Vô Trần ra ngoài.
Khi đi ngang qua ngọn Tuyết Sơn đã bị sụp xuống, bọn họ đều đưa mắt nhìn lại, suy nghĩ khác nhau.
Tư Đồ Minh vẫn nắm tay Chân Linh không rời, Nam Cung Cẩm nhìn bọn họ nắm tay nhau hiện lên bi thương, Chân Tử Mặc thấy vậy bèn thở dài không thôi.
Chỉ có Bạch Vô Trần vẫn bình tĩnh như lúc đầu, hắn thản nhiên nói với mọi người: "Nơi ngọn Tuyết Sơn kia nhiều năm qua cho dù nóng cỡ nào cũng không bị tan chảy, nguyên nhân là do chúng ta đặt người bảo vệ mấy đời của Tuyệt Trần Cốc trên đỉnh Tuyết Sơn, lúc này Tuyết Sơn sụp đổ, điều đó chứng tỏ hắn đã chết.
Mọi người sau khi nghe xong đều trầm mặc, chỉ trong chốc lát rồi lại bước đi.
Nhưng bọn họ không biết, ngay khi bọn họ vừa xoay người rời đi, một đôi mắt màu lam âm lãnh thâm thuý trong một màn sương trắng lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, khoé miệng người đó, giơ lên một nụ cười khát máu, sau đó ánh sáng trắng biến mất, ánh mắt kia cũng biến mất không thấy, mọi thứ, đều tĩnh lặng trở lại...
Lần này, đi xuyên qua khu rừng rậm rạp của Tuyệt Trần Cốc đặc biệt an toàn, hoàn toàn không có nguy hiểm nào xuất hiện, rất nhanh bọn họ đã ra khỏi khu rừng, tới biên cảnh của Tấn Nam Vương triều.
Bạch Vô Trần sau khi cáo biệt với từng người xong, liền quay lại đi vào khu rừng, trở về Tuyệt Trần Cốc.
Bốn người đứng dưới gốc cây, liếc mắt nhìn lẫn nhau, sau đó Nam Cung Cẩm lên tiếng trước tiên. "Các vị, ta rời đi một ngày một đêm, vùng Minh Đông nhất định có rất nhiều việc quan trọng chờ ta xử lý, ta cáo từ trước, mọi người bảo trọng." Nói xong dứt khoát xoay người rời đi.
Chân Tử Mặc tuấn nhan ôn nhuận nhìn bóng lưng Nam Cung Cẩm rời đi, không nhịn được khẽ thở dài. Sau đó thu hồi ánh mắt, thì thấy Tư Đồ Minh đang nhìn mình.
Không khỏi kêu: "Chủ tử..."
Tư Đồ Minh thản nhiên nói với Chân Tử Mặc: "Mặc, trong khoảng thời gian này ngươi ở bên cạnh Nam Cung Cẩm đi."
Chân Tử Mặc nghe vậy, vẻ mặt hiện lên kinh ngạc, hắn vẫn không động đậy nhìn Tư Đồ Minh. "Chủ tử, này..."
"Đi đi, là chuyện ngươi vẫn muốn làm, về phần Ngân, qua một thời gian ngắn ta sẽ phái hắn tới nước của hắn, ngươi không cần lo cho hắn." Tư Đồ Minh khi nói chuyện sắc mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng như mọi khi, chỉ có khi cư xử với Chân Linh hắn mới có vẻ mặt ôn nhu.
"Vâng, chủ tử." Chân Tử Mặc gật đầu thật mạnh, đáy lòng cảm kích không thôi. Thì ra chủ tử cũng biết tâm sự của hắn, việc này mặc dù không nói ra, nhưng lại cho mình một cơ hội để giải quyết hết tâm sự.
Chân Tử Mặc trong lòng mang theo cảm kích, chậm rãi đuổi theo hướng Nam Cung Cẩm chạy đi.
Lúc này chỉ còn hai người Chân Linh và Tư Đồ Minh.
Chân Linh nhìn Tư Đồ Minh, ôn nhu cười, hỏi: "Tư Đồ Minh, không phải chàng có điều gì muốn nói với ta đấy chứ?" Đối với mọi chuyện phát sinh ở Tuyệt Trần Cốc, lòng hiếu kỳ của Chân Linh càng ngày càng đậm, cho dù là Tư Đồ Minh không nói, sau khi trở về nàng cũng sẽ vận dụng mọi cách để điều tra rõ ràng.
Tư Đồ Minh nhìn Chân Linh thật lâu, sau đó đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, cằm trơn bóng, nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu nàng, mùi hương nhè nhẹ thơm ngát thấm vào hơi