Mơ màng trong mắt Chân Linh nhạt dần, hai mắt như đầm nước sâu ôn nhu nhìn Tư Đồ Minh. Nàng nhẹ giọng nói: "Tư Đồ Minh, ta sẽ chờ chàng."
Tư Đồ Minh nghe vậy trong lòng kích động khôn kể, đợi nhiều năm như vậy, bây giờ chờ nghe nàng nói những lời này, tim hắn như có thuỷ triều dâng lên, điên cuồng cuốn hắn đi, ánh mắt không che giấu được sự vui sướng, giống như một ngọn lửa đang cháy, dường như muốn thiêu rụi hắn.
Hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng gọi nàng, một tiếng kia, như lời thì thầm trong cõi mộng lúc đêm khuya. "Chân nhi, Chân nhi... Chân nhi..." Hắn đợi lâu như thế, mà người trước mắt, rốt cuộc... đã thuộc về hắn rồi sao?
Hắn làm sao có thể không kích động? Làm sao có thể không vui mừng? Thống khổ lâu như thế, tất cả đều đáng giá, vì nàng, đáng giá...
Buổi trưa, Tư Đồ Minh ôm Chân Linh không một tiếng động ẩn vào Phượng Nghi Lâu.
Trong Phượng Tê Cư, Bích Ba khóc đến hai mắt sưng đỏ, nàng đứng trước sân, ánh mắt buồn bã nhìn ra cửa, giống như đang đợi người, vẻ mặt kia Chân Linh vừa mới nhìn thấy, không tránh khỏi cảm động, có cái gì đó chảy qua nội tâm, ấm áp, chát chát...
Nàng bước nhanh tới, nhẹ giọng kêu: "Bích Ba, ta đã trở về..."
Bích Ba nghe thấy tiếng nói của Chân Linh, lập tức ngừng khóc, hai mắt bị nước mắt làm mờ, nàng nhìn không rõ bóng dáng của Chân Linh, hoảng hốt nhìn một chút thân ảnh màu trắng đang chạy về phía nàng.
Là tiểu thư trở về sao? Có phải nàng lại gặp ảo giác hay không?
Bích Ba lau nước mắt, nghĩ mình gặp ảo giác, xoay người đi vào trong phòng.
Chân Linh nhìn hành động của Bích Ba không nhịn được cười, khoé môi lúc đang cười tạo ra một độ cung tinh khiết xinh đẹp. Nàng nhìn theo bóng lưng Bích Ba hô to: "Bích Ba, ta đã trở về, như thế nào ngay cả một chút phản ứng ngươi cũng không có, đang giận dỗi sao?"
Bích Ba nghe thấy tiếng thân thể cứng đờ, nàng kích động xoay người, hướng tới chỗ tiếng nói phát ra nhìn lại. Chỉ thấy Chân Linh vận áo trắng tung bay lẳng lặng đứng đó, khoé môi giương lên một nụ cười thản nhiên, hai mắt trong suốt như ngọc, so với ánh sáng chói mắt của mặt trời càng thêm loá mắt.
Là tiểu thư, đúng là tiểu thư đã trở lại...
Bích Ba kích động khôn kể, nàng chạy như điên về phía Chân Linh. "Tiểu thư, tiểu thư, thật là người..."
Nàng ôm lấy Chân Linh, giọng nghẹn ngào không thôi.
Chân Linh xoa mặt Bích Ba, ôn nhu nói: "Bích Ba, đừng khóc, chúng ta vào nhà đi."
"Vâng."
Cũng trong lúc đó, gian phòng trang nhã bên trong phòng chữ Thiên, Tư Đồ Minh ngồi im trên nhuyễn tháp, y phục xanh nhạt tuỳ ý rũ xuống, mái tóc thẳng dài đen như mực xoã tràn trên mặt đất, ánh sáng mỏng manh chiếu xuống, toả ra ánh sáng óng ánh.
"Chủ tử, thuộc hạ đã theo như lời người phân phó đem chứng cứ phạm tội giao cho Nam Cung Thần, trong một ngày người đi vắng, Nam Cung Thần đang cùng Chân Hậu Đôn quần nhau." Niếp Minh Liệt mặc y phục đen đứng yên bên cạnh Tư Đồ Minh, cung kính nói.
Tư Đồ Minh thản nhiên liếc mắt nhìn Niếp Minh Liệt, gật đầu nói: "Liệt, chuyện của Chân Hậu Đôn giao cho ngươi xử lý, nhớ rõ, trước không cần loại bỏ hắn, người này chính là người thao túng phía sau của Thất Tinh Lâu, thế lực nhất định không đơn giản, ta đoán, có thể có người hỗ trợ phía sau hắn, chúng ta tạm thời giữ hắn lại, chờ tóm được tất cả nhược điểm sau đó lại trừ khử hắn."
"Vâng, chủ tử." Niếp Minh Liệt gật đầu, vừa định lui ra ngoài, lại bị Tư Đồ Minh gọi lại.
"Liệt, ngươi truyền lệnh ta, nội trong ba ngày để Ngân đi An Hoa quốc tĩnh dưỡng một thời gian, phái thêm nhiều người một chút, người kia nhất định sẽ nhân cơ hội này hạ thủ với Ngân, an toàn của Ngân, an bài cho Vân Trường lão phụ trách."
"Vâng, chủ tử." Niếp Minh Liệt híp đôi mắt phượng, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Chủ tử, vì sao chư diệt trừ người đó?" Hắn không hiểu Dạ Đế biết rõ dã tâm của người đó, nhưng lại không loại bỏ hắn.
Tư Đồ Minh nghe Niếp Minh Liệt hỏi một câu như vậy, khẽ thở dài, hắn đứng lên, từ từ nói: "Liệt, ngươi có từng nghĩ