Chân Tử An nghe Chân Hậu Đôn nói thế, không khỏi hiện lên ánh mắt ngoan độc. "Phụ thân, chừng nào thì người hành động?"
Đôi mắt Chân Hậu Đôn lạnh lùng nói: "Ta đem nô tỳ của nghiệt nữ kia bắt đến đây, nha đầu kia bị ta hạ độc, không có thuốc giải của lão phu thì không ai giải được. Nghiệt nữ Chân Linh kia đối với nha đầu kia rất tốt, lão phu nghĩ nàng nhất định vì nha đầu kia mà đến. Đến lúc đó lão phu không sợ nàng không ngoan ngoãn nghe lời." Vẻ mặt Chân Hậu Đôn ngoan độc.
"Phụ thân, có phải nha đầu kia là Bích Ba không?" Chân Tử An đứng một bên cẩn thận lên tiếng.
"Chính là nha đầu kia. Hiện tại bị ta nhốt ở phòng bên cạnh, hai người các ngươi giúp ta trông coi, ngàn vạn lần không để cho nha đầu kia chết, biết chưa?"
"Vâng, phụ thân."
"Tốt lắm, tất cả giải tán đi."
"Vâng." Chân Tử An và Chân Tử Phong cất bước đi ra ngoài, ngay lúc vừa định mở cửa, cửa lớn bị một sức mạnh cường đại đá sập, Chân Tử An và Chân Tử Phong cùng lúc bị sức mạnh này ảnh hưởng đến bị đánh bay ra thật xa, cuối cùng nặng nề tế xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Chân Hậu Đôn kinh hãi. "Là ai?"
"Là người tới lấy mạng chó của nhà ngươi!" Chân Linh đứng ở cửa, lạnh như băng lên tiếng.
Đứng bên cạnh nàng là Tư Đồ Minh sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai thân ảnh một xanh một trắng, xinh đẹp tuyệt luân không sao nói hết.
Chân Hậu Đôn chấn động mạnh, sắc mặt biến đổi lớn, hắn chỉ vào Chân Linh, giọng lạnh lùng nói: "Súc sinh, ngươi tới đây làm cái gì, phủ Tướng quân của ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với nghiệt nữ nhà ngươi!"
Mặt ngoài Chân Hậu Đôn cực lực bảo trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong nội tâm hắn đã sớm sợ hãi. Chân Linh thế này, hắn chưa từng thấy qua, toàn bộ sát khí lạnh thấu xương, so với ngày đại hôn của Nam Cung Cẩm càng thêm khiếp người, còn có thanh y nam tử đứng bên cạnh nàng, nếu hắn đoán không lầm, hắn chính là Dạ Đế.
Hắn chỉ vừa mới bắt nha đầu kia, đã vậy không ngờ rất nhanh nàng đã tìm đến đây, lúc này đây e là lành ít dữ nhiều.
Chân Linh và Tư Đồ Minh đem sắc mặt của Chân Hậu Đôn thu vào đáy mắt, hai người người chậm rãi bước vào, đứng thẳng trước mặt Chân Hậu Đôn.
"Chân Hậu Đôn, ngươi ít giả vờ đi, đem người giao ra đây, bằng không chớ có trách ta không niệm tình phụ tử." Giọng Chân Linh vô cùng lạnh lẽo, như hàn băng xuyên thấu không khí, không khí trong phòng lập tức giảm xuống vài độ.
Chân Hậu Đôn sợ run, nhưng hắn là một kẻ đa mưu túc trí, vẻ mặt hắn coi như trầm tĩnh nhằm che giấu sự sợ hãi của hắn. Hắn cười lạnh nói: "Buồn cười, ta với ngươi đã sớm không còn là phụ tử, sao phải dựa vào tình phụ tử, Chân Linh, thức thời thì sớm rời khỏi đây, bằng không lão phu sẽ ra tay."
Chân Linh hừ lạnh một tiếng. "Chân Hậu Đôn, không cần ngươi ra tay trước, ta hiện tại liền giáo huấn ngươi." Dứt lời, thân ảnh Chân Linh cực kỳ quỷ dị mà xông đến, gạt hai chân của Chân Hậu Đôn, hai tay nàng lấy tốc độ cực nhanh vặn hai tay Chân Hậu Đôn, Chân Hậu Đôn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Chân Linh hung hăng hất qua bả vai, nặng nề té xuống đất.
Chân Linh không đợi hắn kịp đứng lên, ba cây ngân châm cầm trong tay đã tàn nhẫn đặt tại tử huyệt của hắn.
Vẻ mặt nàng lạnh băng, thanh âm sắc bén nói: "Chân Hậu Đôn, nói, ngươi nhốt Bích Ba ở đâu?"
Chân Hậu Đôn lúc này mặt xám như tro tàn, hai mắt hiện lên kinh sợ. Tốc độ thật đáng sợ, thủ pháp thật quỷ dị, võ công của hắn nhìn khắp giang hồ đã là một tay lão luyện, không thể tưởng tượng được còn chưa kịp ra tay, đã bị nàng đánh cho ngửa mặt lên trời, chỉ một chiêu đã có thể chế ngự cao thủ như hắn, bản lĩnh của nàng không chút nào giấu diếm.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn như cũ không cảm nhận được nội lực của nàng, là nàng sâu không lường được, giấu thật tốt, hay là nàng thật không có nội lực?
Chân Hậu Đôn chọn cái đầu tiên, bởi vì hắn không thể tin một người không có nội lực chỉ dùng một cái nhấc đã đem hắn đánh ngã.
Hắn quay đầu đi chỗ khác, hừ lạnh một tiếng. "Bích Ba nào, nghiệt nữ