Chân Linh sau khi sắp xếp mọi thứ liền trở lại Phượng Tê Cư, Tư Đồ Minh liền tiến vào.
Lúc này hắn vẫn mặc y phục màu xanh, ánh mặt trời mỏng manh phía sau chiếu lên người hắn, mái tóc dài như thác nước buông xoã, vài sợi tóc tung bay trong gió, xinh đẹp tuyệt mỹ không sao nói hết.
"Chân nhi, nàng đói bụng không, chúng ta cùng đi ăn cơm đi." Tư Đồ Minh dịu dàng nói.
Nhắc tới ăn cơm, Chân Linh nhớ tới Bích Ba. Lúc này nàng đi cũng đã lâu, lẽ ra hẳn là đã trở lại mới đúng, vì sao còn chưa thấy người đâu?
Chân Linh nghĩ nghĩ, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Tư Đồ Minh thấy vậy, một phen nắm tay nàng, hơi lo lắng hỏi han: "Chân nhi, làm sao vậy?" Trong lòng hắn lúc đó, tràn ngập hoảng hốt, có phải Chân nhi nhớ ra cái gì đó hay không?
Chân Linh ngước mắt nhìn vào con ngươi thâm tình của Tư Đồ Minh, nhẹ giọng nói: "Tư Đồ Minh, Bích Ba đi ra ngoài đã lâu rồi, bây giờ vẫn chưa trở về, ta lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì không may rồi hay không."
Vừa nói xong, Niếp Minh Liệt y phục màu đen liền đi vào. Hắn liếc mắt nhìn Chân Linh một cái, sau đó cung kính nói với Tư Đồ Minh: "Chủ tử, đã xảy ra chuyện."
"Chuyện gì?" Sắc mặt Từ Đồ Minh bình tĩnh quay lại hỏi.
Niếp Minh Liệt lại liếc mắt nhìn Chân Linh, hơi chậm chạp nói: "Chủ tử, Chân Hậu Đôn bắt đầu hành động, vừa rồi tỳ nữ của Chân cô nương đi ra ngoài, bị hắn bắt được, tuy có người trong ám tổ âm thầm bảo vệ nàng, nhưng người được phái đến võ công rất cao cường, mọi người trong ám tổ đều bị thương, tỳ nữ của Chân cô nương trúng độc, hiện tại chưa biết sống chết ra sao."
Lời của Niếp Minh Liệt còn chưa hoàn toàn dứt, Chân Linh đã xông ra ngoài.
"Chân nhi!" Tư Đồ Minh gọi nàng một tiếng, cũng vội vàng chạy theo ra ngoài.
Niếp Minh Liệt nán lại một hồi, khuôn mặt tà mị diêm dúa lẳng lơ hiện lên vẻ lạnh lùng, Chân Hậu Đôn, là ngươi tự tìm đường chết. Thu lại mạch suy nghĩ, hắn cũng chạy ra ngoài theo.
Phủ Đại tướng quân, phòng nghị sự.
Chân Hậu Đôn mặc trang phục đen, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng ngồi trên ghế thái sư, bộ dạng lúc này của hắn, vừa nhìn liền biết vừa từ bên ngoài trở về.
Chân Tử An và Chân Tử Phong tiến lên nghênh đón, kinh sợ lên tiếng: "Phụ thân..."
Chân Hậu Đôn lạnh lùng xua tay, đối với hai người lạnh lùng lên tiếng. "Tử An, Thất Tinh Lâu bị huỷ có điều tra rõ là ai gây ra không?"
Chân Tử An cúi đầu nói: "Phụ thân, hài nhi làm việc bất tài, bọn hắc y nhân kia làm việc cực kỳ lưu loát, hài nhi đang tích cực điều tra." Thất Tinh Lâu danh chấn thiên hạ chỉ trong một đêm đã bị huỷ diệt, thực lực như thế nếu không phải do Mị Dạ Đế quốc gây ra, thì chính là do hoàng đế Nam Cung Thần của Tấn Nam Vương triều gây ra, chỉ cần hắn tìm ra được một chút dấu vết gì, tất nhiên có thể điều tra ra.
"Khốn kiếp!" Sắc mặt Chân Hậu Đôn xanh mét, cho Chân Tử An một cái tát.
Chân Tử An bị đánh một cái thật mạnh, liên tiếp lui về phía sau vài bước mới có thể ổn định thân thể, khoé miệng chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, đau đến mức khoé mắt hắn cũng muốn run rẩy, nhưng hắn cũng không dám kêu đau, chỉ đành phải cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xin phụ thân bớt giận, ngày mai hài nhi sẽ điều tra ra."
Chân Hậu Đôn thấy thái độ Chân Tử An thuận theo như vậy, cơn tức cũng dịu xuống vài phần. Hắn thu lại sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: "Ngày mai, ngày mai ngươi chờ cái đầu của ngươi chuyển nhà đi." Ngày mai chính là thời hạn ba ngày Thánh chủ giao, Nam Cung Cẩm trúng kịch độc của Thánh chủ vẫn còn có thể sống được, càng làm cho hắn tức giận chính là nghiệt nữ Chân Linh kia, không thể tưởng tượng được đám mai phục của Tử An không thể giết chết nàng...
Càng nghĩ, Chân Hậu Đôn càng tức giận.
Chân Tử An run lên, như muốn nói cái gì đó, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Chân Hậu Đôn, lời muốn nói bị doạ nuốt trở vào.
Chân Tử Phong đứng một bên thấy vậy, trong mắt hiện lên ý cười âm u lạnh