Luồng ánh sáng mạnh mẽ trên người Chân Linh dần biến mất, vẻ mặt nàng lạnh lẽo nghiêm túc đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trong điện.
"Chân Linh, ngươi không sao chứ?" Nhiếp Minh Liệt ôm Tư Đồ Minh bay xuống, quan tâm hỏi Chân Linh.
"Không sao."
"Tỷ tỷ xinh đẹp, vừa rồi vì sao trên người tỷ lại có luồng ánh sáng lợi hại như vậy?" Tuyết Nữ đơn thuần lên tiếng hỏi.
Chân Linh cười nhạt, vẫn không trả lời câu hỏi của Tuyết Nữ, nàng bước nhanh lên phía trước, đi vào Kinh lâu.
Tuyết Nữ bĩu môi, coi như không đau lòng việc Chân Linh không để ý tới lời của nàng.
Nhiếp Minh Liệt đỡ Tư Đồ Minh đi phía trước, thấy Tuyết Nữ ở phía sau vẫn như cũ không động đậy, hắn không khỏi quay đầu lại kéo nàng một phen. "Tuyết Nữ, còn thất thần làm gì, đi nhanh đi."
"A."
Sau khi Chân Linh bước vào Kinh lâu, cảm nhận được một hơi thở lạnh lùng mãnh liệt, nàng cẩn thận đánh giá mọi thứ trong Kinh lâu, phát hiện mọi thứ trong đây đều lộ ra một chút gì đó quỷ dị, nếu nàng đoán không lầm, bất cứ đồ vật nào trong đây chỉ cần chạm nhẹ vào, thì chính là chạm đến cơ quan.
Nàng vừa định quay đầu nói với bọn Nhiếp Minh Liệt, lại chậm một bước.
Chỉ thấy Tuyết Nữ thấy có một cái đèn thuỷ tinh thật đẹp, nàng vui vẻ chạy qua, lấy tay đặt lên. Tay nàng vừa mới chạm vào, trong Kinh lâu liề phát ra một tiếng vang thật lớn, mọi vật trang trí ngay tức khắc đều xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, mọi vật trang trí hoa lệ ở trong này trong nháy mắt biến thành sát khí, chỉ thấy vô số mũi tên nhọn lấy bọn họ làm tâm điểm lao nhanh đến...
Tuyết Nữ ý thức được mình đã gây ra đại hoạ, lập tức ngưng chưởng đánh về phía những mũi tên nhọn đang lao nhanh tới, xung quanh người nàng, lượn lờ một màn sương trắng, khi các mũi tên nhọn vừa lao tới, tất cả đều bị đông cứng lại, biến thành băng rơi xuống đất...
Tuyết Nữ hoá giải nguy cơ do chính nàng gây ra, nàng nhìn Kinh lâu yên tĩnh, ngượng ngùng nhếch miệng.
Lúc này Chân Linh tiến lên hai bước, nói với một bức tường trắng: "Lâu chủ bên trong, ngươi xuất hiện đi, nếu ngươi đã có can đảm ra tay với chúng ta, bây giờ lại trốn tránh không gặp người không biết rất hèn nhát sao?"
"Ha ha ha, cô nương, nói chuyện với ngươi thật thú vị, làm sao ngươi biết là lão phu trốn các ngươi, mà không phải vì cái gì khác?" Giọng nói già nua vang dội vang lên.
"Hơi thở cũa ngươi đã nói cho ta biết, ngươi đang sợ hãi..." Sau khi luồng ánh sáng mạnh mẽ kia phát ra, nàng liền cảm nhận được người này đang sợ hãi.
Lời Chân Linh nói vừa dứt, người trong bức tường không lên tiếng.
Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói: "Các ngươi đi đi, tầng này tha cho các ngươi đi, nếu Dạ Đế khoẻ lại, thay ta vấn an người, các ngươi giúp ta nói cho người biết, lão phu không thể hoàn thành sự tình năm đó Dạ Đế giao cho."
Tiếng nói già nua mang theo chút âm điệu thê lương, vang vọng trong điện vắng lặng.
Chân Linh ngẩn người, không tưởng tượng được người này sẽ thả cho bọn họ đi. Nàng nói: "Được, chúng ta sẽ nhắn giúp ngươi, cuồi cùng cám ơn ngươi đã cho chúng ta đi." Nàng nghiêng người, nói với Nhiếp Minh Liệt đang đứng chờ: "Chúng ta đi thôi."
Ba người dìu Tư Đồ Minh, đi tới tầng cuối cùng.
Khi bóng dáng bọn họ biến mất khỏi Kinh lâu, lão giả bên trong bức tường trắng đi ra, hắn nhìn bóng lưng Chân Linh rời đi, thở dài xa xăm: "Cô gái trong ngụ ngôn, hi vọng ngươi có thể hoàn thành tất cả."
Tầng thứ mười tám, tên là Khai lâu. Trong tầng này chứ đầy cơ quan, mật trận. Nếu vô tình chạm vào, sẽ ngã vào trận, khi đó sẽ tiến vào tấm gương tuần hoàn, cả nhóm Chân Linh bọn họ sẽ trở về tầng một lần nữa, một lần nữa sấm lâu, trận pháp trong đó, rất huyền diệu, người bình thường tuyệt đối không thể phá.
Khi bọn họ bước vào Khai lâu, nghênh đón bọn họ tại cửa là một ngọn gió lạnh lẽo thấu xương.
Trong ngọn gió lạnh thấu xương đó, một lão nhân trăm tuổi tóc