Nhiếp Minh Liệt nhìn tất cả, bị khiếp sợ, hắn cảm giác được có một luồng sức mạnh cường đại đang luồn lách bốn phía, mà luồng sức mạnh này, chính là phát ra từ người Chân Linh mà ra...
Tuyết Nữ cũng bị chấn động, nàng cũng cảm giác được luồng sức mạnh này, không thể tin nhìn Chân Linh.
Trong lòng Chân Linh lúc này chỉ có Tư Đồ Minh, thời gian của hắn không còn nhiều, nàng nhất định phải phá tan hết mọi trở ngại, nàng nhất định sẽ không để hắn xảy ra chuyện...
Nàng chợt ngửa đầu hét một tiếng, trong nháy mắt, ánh sáng mạnh mẽ vỡ tung, công lực của lão giả trăm tuổi bị sức mạnh trong cơ thể Chân Linh hút đi một phần ba, lúc này bị sức mạnh to lớn như thế bắn ra, nặng nề bay ra ngoài, rớt xuống đất, nôn ra một ngụm máu đặc...
Hắn khiếp sợ cực độ nhìn Chân Linh, chỉ về phía nàng nói: "Ngươi, chính là ngươi..." Nhưng lời còn chưa nói hết, đã hộc máu bỏ mình.
Hơi thở trong cơ thể Chân Linh cuồn cuộn, nàng lảo đảo hai bước, cuối cùng mới đứng vững được, quay đầu lại nói với Nhiếp Minh Liệt: "Nhiếp Minh Liệt, Điện Băng Xuyên ở đâu? Mau dẫn ta đi..." Sức mạnh kia trong cơ thể nàng càng ngày càng lớn mạnh, nàng sợ nàng giữ không được bao lâu, nàng nhất định phải đưa Tư Đồ Minh đến giường tuyết diễm an toàn, bằng không nàng sợ đến lúc bị luồng sức mạnh kia cắn nuốt, thì không thể giải trừ cho Tư Đồ Minh.
Nhiếp Minh Liệt cảm giác được hơi thở tà ác trong cơ thể Chân Linh vẫn tuôn ra như cũ, hắn muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng đến bên miệng lại nuốt trở vào, hắn gật đầu, dìu Tư Đồ Minh đi trước, hướng Điện Băng Xuyên đi đến.
Lúc đi qua khỏi cánh cửa của tầng mười tám, lọt vào tầm mắt chính là cung điện hoa lệ, vô cùng hoa lệ, chính giữa sảnh đặt một cái long ỷ, nàng nghĩ, chỗ này chắc là nơi thượng triều của Mị Dạ Đế quốc, lúc này lại không có một bóng người, cái người gọi là Thánh chủ đâu? Vì sao đến giờ vẫn chưa thấy hắn xuất hiện?
Lòng Chân Linh còn đang nghi hoặc, bước chân phía dưới càng thêm gấp gáp.
Xuyên qua cung điện hoa lệ, chính là một lối đi nhỏ, lúc này lối đi vô cùng tối tăm, bọn họ từ trên người lấy ra một cái hộp quẹt, nhanh chóng đi qua.
Phút chốc, ngay đoạn rẽ trong lối đi, ngọn gió lạnh thần tốc đánh úp tới.
Bọn họ kinh hãi, Nhiếp Minh Liệt ôm Tư Đồ Minh vội vàng tránh né, Tuyết Nữ cũng bay lên không trung, chỉ có Chân Linh, im lặng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng xơ xác, nàng giơ ngân châm trong cô tay áo lên, phóng về phía luồng gió lạnh...
Ngân quang chợt loé, gió lạnh lướt qua, mọi thứ yên bình trở lại.
Bóng người thần bí kia cũng biến mất trong con đường tối.
"Chúng ta nhanh lên thôi, không cần để ý tới hắn." Chân Linh lên tiếng với Nhiếp Minh Liệt và Tuyết Nữ đang kinh ngạc.
Vì thế, bọn họ lại tiếp tục tiến lên phía trước. Đi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới Điện Băng Xuyên như lời Nhiếp Minh Liệt đã nói.
Đẩy cửa đi vào, là sương trắng lượn lờ của hàn băng, đây là một căn phòng trống trải, bên trong ngoại trừ chiếc giường băng rộng năm thước, cũng không có bày biện gì khác.
"Chân Linh, đó chính là giường tuyết diễm, bây giờ chúng ta đưa chủ tử nằm lên đó đi." Nhiếp Minh Liệt nói.
"Được, Nhiếp Minh Liệt, chúng ta lập tức hành động." Chân Linh nói xong, tay phải dìu Tư Đồ Minh, bước nhanh đến giường tuyết diễm.
Khi bọn họ cách giường tuyết diễm năm bước, một hơi thở âm u lạnh lẽo lại phả vào mặt, Chân Linh cảm nhận được hơi thở kia trước tiên, nàng nâng tay, bắn ra ngân châm về phía hơi thở kia.
"Nhiếp Minh Liệt, ngươi và Tuyết Nữ ôm Tư Đồ Minh đến giường tuyết diễm, ta đi đối phó người này." Nói xong, không chờ bọn họ đáp lại, Chân Linh liền chạy ra ngoài.
Nhiếp Minh Liệt và Tuyết Nữ tuy rằng lo lắng cho an nguy của Chân Linh, bất quá trước mắt vẫn là cứu Tư Đồ Minh quan trọng hơn. Hai người đem