Nam từ áo trắng ôm Chân Linh, chậm rãi bay xuống phía bên kia đài cao.
Y phục hắn bị gió thổi bay lên, sáng bóng như tơ, quần áo màu trắng, không nhiễm hạt bụi nhỏ, không một chút nếp nhăn, sạch sẽ trắng noãn như mây trắng thuần khiết trên bầu trời, hé ra khuôn mặt ôn nhuận, như khối bạch ngọc tự nhiên, chưa tạo hình, lại hoàn toàn hoàn mỹ.
Dáng người hắn thon dài, có phần mảnh khảnh phiêu dật, một đôi mắt đen sâu thẳm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh lùng nhìn Nam Cung Cẩm, như hận lại như không hận, như oán trách lại như không, trong cái nhìn kia, có rất nhiều vướng mắc, khiến cho không ai có thể hiểu rõ thâm ý trong mắt hắn.
Chân Linh trong lòng hắn, lúc này vẫn mang theo nhàn nhạt hơi thở yêu mỵ chư cũ, hai thân ảnh một đen một trắng, làm thị giác của mọi người giữa sân chấn động, một người giống như tiên, một người giống như yêu, đồng tuyệt mỹ giống nhau làm cho người ta kinh diễm.
Lúc này Nam Cung Thần tiến lên, sắc mặt hắn khó nén kích động, cao giọng nói với nam tử áo trắng trên đài: "Ha ha ha, Mặc, không thể tưởng tượng được lại là ngươi..."
Lời Nam Cung Thần vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, nam tử áo trắng kia là thiên hạ đệ nhất công tử, Mặc? Không phải hắn... Không phải hắn là Đại công tử con của Chân Tướng quân sao? Thế nào lại là thiên hạ đệ nhất công tử Mặc?
Ánh mắt mọi người, chuyển sang tìm tòi nghiên cứu nhìn phía Chân Hậu Đôn , chỉ thấy vẻ mặt chấn động kinh ngạc của hắn so với bất cứ kẻ nào trong sân còn khoa trương hơn, khuôn mặt vốn u ám, lúc này đầy kinh ngạc và không ngờ.
Hôm nay đối với hắn mà nói, thật sự có rất nhiều dự liệu không thể đoán trước, một nữ nhi thay đổi khiến hắn nhận không ra, mà nhi tử lãnh đạm xa cách với hắn, lại chính là thiên hạ đệ nhất công tử Mặc danh chấn thiên hạ, mà hắn, lại chính là cái đinh trong mắt hắn, cái gai trong mắt...
Không có cái gì đả kích hắn bằng việc này, giờ khắc này, hắn như muốn già thêm vài tuổi, vài sợi tóc mai bể dâu theo năm tháng chớp động dưới ánh mặt trời.
Hắn lẳng lặng nhìn một trai một gái trên đài cao, trong mắt có chút đau thương lướt qua, sau đó, là phẫn hận vô biên vô tận.
Nam tử áo trắng nghe xong câu nói của hoàng đế Nam Cung Thần, trực tiếp gật đầu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, đệ nhất công tử chính là Chân Tử Mặc." Nói xong, ánh mắt hắn thâm ý nhìn phía Chân Hậu Đôn.
Khi hắn chạm đến ánh mắt phẫm hận của Chân Hậu Đôn, trong mắt nhàn nhạt ý cười trào phúng, sau đó dời mắt, không hề liếc nhìn hắn thêm cái nào nữa.
Chân Linh trong lòng Chân Tử Mặc khẽ giãy giụa, cho dù là đại ca của thân thể này, nàng vẫn như cũ không có thói quen để người khác đụng chạm, nhưng nàng mới tránh ra một chút, liền bị Chân Tử Mặc dùng giọng nói ôn nhu mang theo nhàn nhạt bi thương cô tịch ngăn lại.
"Đừng di chuyển được không? Đại ca đã từng nói muốn bảo vệ muội, nhưng đại ca vẫn chưa làm được, cho nên tiểu Linh, có thể cho đại ca thêm một cơ hội nữa được không, để đại ca bảo vệ thật tốt cho muội một lần được không?" Thanh âm của hắn gần như cầu xin, mang theo một chút trống vắng, theo gió lan tràn.
Chân Linh chấn động, nâng mắt nhìn Chân Tử Mặc. Trong đôi mắt kia, nàng nhìn thấy sự chân thành và kiên định.
Nàng ngây ngốc, sau đó thu lại ánh mắt, bình tĩnh gật đầu.
Chân Tử Mặc theo thói quen định vỗ đầu nàng, ánh mắt dịu dàng đến nỗi có thể nhỏ ra nước.
Một màn này, làm hai mắt Nam Cung Cẩm nảy sinh đau đớn, hắn nắm chặt hai tay, móng tay vì dùng sức mà đâm sâu vào lòng bàn tay, máu đỏ thẫm, thấm lên cổ tay áo cũng màu đỏ thẫm, như một đoá hoa hồng xinh đẹp, nở rộ không một iếng động.
Hắn tiến lên vài bước, sắc mặt vô cùng hối hận thê lương nhìn Chân Linh, nhẹ giọng nói: "Linh nhi, cho ta thêm một cơ hội nữa được không?"
Giọng Nam Cung Cẩm cực nhẹ, cực chậm, lại dè dặt như thế, giống như đang che chở vật quý báu trân quý nhất trên đời, hai mắt hắn,