Thân mình cao lớn của Nam Cung Cẩm liên tục lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Lời nói của Chân Linh, từng câu từng câu đâm sâu khắc sâu vào tim hắn. Hắn sai rồi, hắn đã sai lầm rồi. Thực sự, hắn phát hiện ra mình thực sự rất yêu nàng, không hề nghĩ là mình sẽ mất nàng.
Bi thống của Nam Cung Cẩm qua đi, nét mặt hắn khôi phục lại vẻ kiên định như chẳng có gì xảy ra. Hắn sải những bước đi thật nhanh, bàn tay to lớn kéo Chân Linh ôm chầm vào ngực hắn. Ôm chặt không buông, ôm chặt hết sức!
Chân Linh bị hắn ôm chặt trong lồng ngực, sắc mặt lạnh đi vài phần. Hai tròng mắt của nàng hiện lên sự ngoan tuyệt, sau đó nhấc chân lên, hung hãn đạp thật mạnh lên chân Nam Cung Cẩm một đạp. Thân ảnh Nam Cung Cẩm khẽ run một cái, mà Chân Linh cũng chỉ chờ có thế. Nàng dùng vai làm điểm tựa, quật Nam Cung Cẩm một cái khiến hắn không kịp có phản ứng gì thì đã ngã văng ra xa.
Khi sắp rơi xuống đất, Nam Cung Cẩm chợt biến sắc, liền thi triển khinh công mà nhảy lên. Chật vật lắm hắn mởi đứng vững lại trên đài, giương hai mắt nhuốm màu bi thống lên nhìn Chân Linh.
Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt đã xong, mà mọi ngừoi giữa sân lại cứ nhìn Chân Linh mãi không thể hoàn hồn lại được.
Nam Cung Thần nhìn Chân Linh mà suy nghĩ, đôi mắt câu dẫn đào hoa ánh lên tia hứng thú càng lúc càng sâu.
Chân Hậu Đôn nhìn Chân Linh, con ngươi hắn hiện lên một mũi tâm kế lạnh băng.
Chân Tử Mặc nhìn Chân Linh, ánh mắt hắn thâm u yên lặng, tựa như một cái giếng cạn khô nước, không hề có chút gợn sóng nào.
Vào lúc này, khi mà chẳng có một ai chú ý đến Cố Thủy Nhu, thì nàng lại đột nhiên cười thật to. “Ha ha ha… Cẩm ca ca, người không cần ta, người thật sự không cần ta phải không?”. Ánh mắt tuyệt vọng bi thương đó nhìn về phía Nam Cung Cẩm. Nàng lúc này như là một con búp bê bằng gốm, không có linh hồn, làm cho người ta sinh ra cảm giác đáng thương vô cùng. Nỗi đáng thương sâu thẳm!
Nam Cung Cẩm run lên. Hắn muốn đi về phía Cố Thủy Nhu để an ủi nàng, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Hai mắt không hề liếc nhìn nàng lấy một cái.
Chân Linh cười lạnh, đối với Nam Cung Cẩm băng lãnh nói: “Nam Cung Cẩm, chớ có quên, nàng mới chính là Vương phi của ngươi. Vừa nãy mới bái đường xong, thế mà ngươi lại bỏ mặc nàng như vậy, không hỏi thăm cũng chẳng thèm để ý. Thử hỏi nam nhân tuyệt tình như thế, còn có thể nói ra một tiếng yêu sao? Nam Cung Cẩm, căn bản chính là ngươi chưa từng yêu Chân Linh bao giờ cả. Ngươi bám lấy ta không buông, chẳng qua cũng chỉ vì thể diện của chính ngươi mà thôi. Ngươi không cam lòng, khi thấy phi tử mà mình đã bỏ rơi đối xử với ngươi thờ ơ đến như vậy. Cho nên, bằng mọi cách ngươi mới điên cuồng muốn vãn hồi mọi chuyện. Nếu hôm nay kẻ bị bỏ rơi không phải ta, mà là người khác, e chỉ là một sự trống rỗng thôi. Nam Cung Cẩm, Chân Linh ta hôm nay xem như có khởi đầu mới, cùng với Nam Cung Cẩm ngươi tuyệt đối không có quan hệ gì nữa. Sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ trở thành hai kẻ xa lạ”. Nói xong, thong thả quay người rời đi một cách kiên quyết tuyệt tình.
Thần sắc Nam Cung Cẩm cực kì bi thảm. Chớp mắt một cái, hắn cuối cùng cũng hiểu được. Hắn hiểu thế nào là thống khổ, thế nào là sống không bằng chết. Chân Linh ngày đó nói với hắn những lời như vậy, bây giờ tất cả đều đã thành hiện thực. Hắn lúc này, quả nhiên là cực kì thống khổ. Vốn dĩ, vô tri vô giác mà hắn đã yêu nàng, yêu đến khắc sâu vào tủy, khảm chặt vào tim rồi.
“A, ta muốn giết ngươi! Là ngươi, chính ngươi, đồ ác ma ăn thịt người đã dụ hoặc tâm của Cẩm ca ca, ta muốn giết ngưoi…”. Cố Thủy Nhu hoàn toàn điên rồi. Nàng không biết lấy đâu ra khí lực dồi dào như thế, dùng tốc độ cực nhanh mà tiến lên đài cao, hung hăng nắm chặt lấy chân của Chân Linh.
Chân Linh cúi đầu nhìn nàng, lại không nỡ đá nàng văng ra. Dùng ánh mắt lạnh giá mà nhìn Cố Thủy Nhu, trong lòng có chút thương cảm. Nữ nhân tội gì