Nam Cung Cẩm dừng lại giữa không trung, đánh ra một chưởng với nam tử áo trắng, chưởng phong mạnh mẽ, trận gió gào thét, như từng dợt sóng lớn mạnh mẽ, mãnh liệt mênh mông, thế trận không thể đỡ.
Nam tử áo trắng kia cũng không dám xem thường, vội vàng ôm Chân Linh tránh khỏi.
Một chưởng kia giáng xuống mảnh sân sau lưng hắn, đánh ngã rất nhiểu cây cối.
Mọi người, đều vội vàng tránh né, tình hình ngày càng hỗn loạn.
Nam Cung Thần cũng nhảy lên, lại đánh ra một chưởng với nam tử áo trắng kia, nhưng một chưởng kia hắn vừa mới đánh ra, đã bị một cơn gió mạnh mẽ hoá giải, hai luồng sáng trên không trung lần lượt thay đổi, cuối cùng biến mất nơi phía chân trời.
Nam Cung Thần kinh hãi, nhìn người mới vừa ra tay.
Người vừa rồi ra tay giúp nam tử áo trắng kia, chính là Chân Tử Mặc. Chỉ thấy áo trắng của hắn tung bay, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng giữa không trung, ánh mắt như đại dương, sâu thẳm khó dò.
"Mặc, vì sao ngươi lại giúp hắn?" Nam Cung Thần khó hiểu hỏi.
Chân Tử Mặc đứng thẳng giữa không trung, thản nhiên nói: "Hoàng thượng, người là bằng hữu của ta, nhưng hắn là người ta không thể không chiếu cố, cho nên ta sẽ bất chấp tất cả giúp hắn rời khỏi đây, nhưng cũng sẽ không để hắn làm tổn thương người."
Nam Cung Thần nghe vậy, hai mắt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn Chân Tử Mặc. "Mặc, ngươi và hắn có quan hệ như thế nào?"
Chân Tử Mặc khẽ tung người đến trước mặt nam tử áo trắng, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, quan hệ giữa ta với hắn, cũng giống như quan hệ giữa người với Nam Cung Cẩm."
Lời vừa nói ra, không chỉ khiến Nam Cung Thần kinh hãi, mà ngay cả Chân Linh cũng kinh ngạc. Nói như vậy, nam tử áo trắng kia có quan hệ là huynh đệ với Chân Tử Mặc, vậy nàng và hắn có quan hệ gì?
Mọi chuyện dường như càng ngày càng rối loạn.
Lúc này Nam Cung Cẩm cũng nhảy đến, sắc mặt hắn bi thương, vẫng không động đậy nhìn Chân Linh, run giọng nói: "Linh nhi, nàng thật sự hận ta như vậy sao? Một cơ hội cũng không cho ta sao?" Hắn hối hận, không ngôn ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng hắn lúc này, giống như trăm năm nhiều lần trải qua tang thương, nhìn thấu thế sự phù phiếm, quay đầu lại, chứ không phải là lúc nhất thời, chỉ có nàng trước mắt, là chân thật như thế, muốn gắt gao quý trọng mãi.
Thân ảnh Nam Cung Cẩm màu đỏ thẫm, bầu trời màu xanh ngọc bích chiếu xuống lại bi thương buồn bã đến thế, đôi mắt đen như mực chứa dựng nồng đậm thâm tình, lại có một nỗi ưu thương không sao che giấu được, hắn nhìn nàng, thời gian dường như dừng lại, cái nhìn kia, dài đằng đẵng, giống như muốn in sâu hình ảnh của nàng vào trong đầu, khắc sâu tiến vào nơi sâu nhất trong linh hồn...
Chân Linh cũng không tránh né ôm ấp của nam tử áo trắng Phong Vô Ngân, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nam Cung Cẩm, giống như nhìn người xa lạ, trong mắt nàng, ẩn chứa nhàn nhạt ý cười lạnh cùng châm biếm.
"Nam Cung Cẩm, ngươi cho là ngươi rất yêu sao? Yêu thật sự sâu đậm sao? Thật ra ta thấy ngươi tự cho là mình đúng, Cố Thuỷ Nhu vừa mới chết thảm, nhưng ngươi lại còn có tâm trạng mà luôn miệng nói ngươi yêu ta? Ngươi không phát hiện ra ngươi rất vô tình sao? Cho dù ngươi không yêu Cố Thuỷ Nhu, nhưng còn tình nghĩa, không ngờ nàng chết đi ngươi ngay cả liếc cũng không liếc mắt một cái, thử hỏi nam nhân như vậy thế nào xứng đáng nói yêu? Nam Cung Cẩm, từ đầu đến cuối, chính là ngươi không cam lòng, mà không yêu. Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội, bởi vì, ta cũng không thương ngươi, đối với ta mà nói, ngươi từ đầu tới cuối chỉ là người xa lạ, người xa lạ không hề liên quan."
Ba chữ người xa lạ, Chân Linh nói đặc biệt nhấn mạnh, nhìn Nam Cug Cẩm nhìn như đa tình, cũng là khuôn mặt vô tình, nàng lại nhớ tới hắn, ở hiện đại, nàng thương hắn vô cùng sâu sắc, chính là người nam nhân vì tư lợi mà giết nàng, cả đời nàng cái gì cũng không có, có chính là một lòng, nếu cuối cùng ngay cả tâm cũng mất đi, không biết nàng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, nàng không muốn lại vì bất cứ kẻ nào mà thay đổi, không muốn lại quay trở lại làm Chân Linh trước kia, cả đời này, nàng muốn sống thật vui vẻ, chỉ vì bản thân mà sống...
Vẻ mặt Nam Cung Cẩm bi thương tuyệt vọng, thân thể