“Không có khả năng, ngươi…ngươi* đã giở trò gì?”. Cố Phàm nhìn Chân Linh mà hoang mang đến cực điểm, hắn đứng bật dậy, vẻ mặt mang đầy nét côn đồ.
(*Chỗ này, vì Cố Phàm đã tức giận nên ta nghĩ hắn chẳng gọi Linh tỷ là “nàng” nữa, “ngươi” là ngôi xưng có lẽ lại hợp hơn).
Chân Linh liếc nhìn hắn một cái, trong trẻo mà nói. “Cố công tử, chẳng phải là còn một ván sao, người muốn chơi nữa không ạ?”.
“Chơi, như thế nào lại không chơi được chứ? Lúc này phải đổi xí ngầu khác mới được. Mang lên đây, mang bộ xí ngầu bằng vàng lên cho bản công tử”.
Thanh âm Cố Phàm vừa truyền xuống, liền có một kẻ hạ nhân mang bộ xí ngầu bằng vàng ròng dâng lên”.
“Đây, thưa Cố công tử”.
Cố Phàm thấy ánh mắt Chân Linh ánh lên màu bình tĩnh, hắn không khỏi giận dữ. Hắn nặng nề nắm lấy xí ngầu, đứng bật dậy mà lay động kịch liệt. Lay động một hồi lâu, hắn mới hạ xuống, mở ra vừa thấy sáu cái ngũ (là 6x5=30 nhá).
Thần sắc Chân Linh chỉ là một mảng bình tĩnh. Nàng tiếp nhận đầu chén từ Cố Phàm, chỉ dùng động tác nhẹ nhàng như nước chảy mà lay, đến khi ngừng lại mở ra, lại là sáu cái lục (là 5x6=36 á).
Ba bàn, Cố Phàm mỗi bàn đều thua rất thảm.
Hắn uất hận không thôi, vươn tay muốn đoạt lại khế ước trên bàn, nhưng lại bị Chân Linh nhanh hơn một bước, bàn tay mềm mại liền đem khế ước nhét hết vào trong áo.
Nàng nhìn Cố Phàm, thanh âm trong trẻo mà nói. “Cố công tử, người không phải là muốn đoạt lại đó chứ? Hôm nay có rất nhiều nhân chứng đang đứng ở đây, người lại không sợ bị người ta chê cười hay sao?”.
Nét mặt biến hóa không ngừng*. Cố Phàm lúc này không chỉ không thể xem mỹ nhân khiêu vũ, mà lại còn đánh mất Mai Hoa lâu. Nếu cha hắn mà biết, không rút da hắn mới là lạ. Lúc này thì còn lo lắng đến vấn đề mặt mũi làm cái quái gì chứ?
(*Nguyên bản “Hóa diện thượng hóa hoa hóa hạ”)
Lập tức, hắn tức giận mà đập bàn, đối với đám thuộc hạ liền kiêu ngạo mà hạ lệnh. “Đến đây, bắt Anh Túc lại cho bổn thiếu gia, lấy khế ước lại cho ta”.
Chân Linh cười lạnh, tử sa trên mặt khẽ rung lên. Hôm nay, nàng nhất định sẽ giáo huấn
Cố Phàm này thật tốt a.
Nhưng mà nàng còn chưa ra tay, thì một thân ảnh màu lam nhạt đã bay xẹt qua, chẳng thấy hắn ra tay như thế nào, chỉ thấy Cố Phàm kia đã bị đánh cho quay cuồng đầy óc, xây xẩm mặt mày rồi.
Mọi người đều ngạc nhiên sửng sốt.
Thân ảnh màu lam nhạt kia hạ xuống từ từ, đứng ngay bên cạnh Chân Linh, mái tóc hắn trắng bạc như tuyết, gương mặt như ngọc, ánh mắt thì tinh khiết tự nhiên. Người này chính là kẻ Chân Linh đã từng cứu trước đây, nam tử tóc bạc.
“Cô nương”. Hắn cười với Chân Linh, rồi quay về hướng Cố Phàm mà nhìn.
Cố Phàm thấy đầu bạc nam tử này lợi hại như vậy, tâm tự nhiên thấy sợ hãi, hắn hung hắn liếc mắt nhìn Chân Linh trừng một cái, rồi chật vẫn dân theo bộ hạ mà đi về.
Chân Linh nhìn theo nam tử tóc trắng, nhướn mi tự hỏi, hắn vì sao lại còn ở nơi này chưa đi?
Nam tử đầu bạc kia giống như là nhìn thấu nỗi nghi hoặc của Chân Linh, bèn hướng về phía nàng đạm thanh mà nói: “Cô nương, có thể nói chuyện một chút được không?”.
Chân Linh liếc nhìn mọi người đang đứng giữa sân một cái, liền sau đó đã gật đầu, xoay người hướng về phía lý cư mà đi đến.
Khi vào đến thủy đình phía tây của Phượng Nghi cư, hai người liền ngồi xuống.
Nam tử đầu bạc nhìn Chân Linh, thản nhiên mà nói. “Cô nương, để cho ta đi theo cô nương đi”.
Chân Linh sửng sốt, đi theo nàng? Có ý gì chứ? Chân Linh ngẩng đầu nhìn nam tử đầu bạc, chờ hắn nói tiếp.
Nam tử bạc đầu thản nhiên ngồi xuống, gương mặt như một bức tranh, ánh mắt tinh khiết, trên mặt là nét ôn như thiện ý mà cười, vừa cười hắn vừa đạm thanh nói chuyện. “Cô nương, người từng nghe qua Tuyệt Trần cốc chưa?”.
Chân Linh lắc đầu, quả thật nàng chưa từng nghe qua.
Nam tử bạc đầu thản nhiên nói: “Tuyệt Trần cốc là cốc địa thần bí nhất Ngân Nguyệt đại lục này, y thuật nổi tiếng đến tận bây giờ, phạm vi nổi tiếng chính là vì có thần y. Cô nương không biết là đã từng nghe qua danh tiếng của thần y Bạch Vô Trần hay chưa?”.
Chân Linh kinh ngạc. Nói như thế nam tử đầu bạc này chính là thần y danh chấn thiên hạ Bạch Vô Trần ư? Đối với điển tích về Bạch Vô Trần, nàng nghe qua không ít. Nghe chốn giang hồ đồn thổi, Vô Trần như không phải người,