"Không ngại, trong mắt ta, nam nữ đều ngang hàng, chúng sinh đều giống nhau." Bạch Vô Trần lạnh nhạt cười, thanh âm nhẹ tựa làn gió nhẹ lướt qua cành liễu.
Chân Linh sau khi nghe xong, đôi mắt mở to đầy vẻ khiếp sợ. Nam nữ ngang hàng, không thể tưởng được nàng có thể ở đại lục Ngân Nguyệt nghe được có người nói với nàng bốn chữ này.
Nam nữ ngang hàng, bốn chữ vô cùng đơn giản, quý giá xiết bao.
Bạch Vô Trần có thể thông suốt đạt đến như vậy, là hoàn cảnh như thế nào mới có thể làm cho hắn nảy sinh ra ý tưởng siêu nhiên như vậy, chỉ sợ trên đời này, rốt cuộc tìm không ra một nam tử thuần khiết như thế.
Ôn nhuận như ngọc, nhạt tựa lưu ly, Bạch Vô Trần đã cho Chân Linh cảm giác như thế.
Nàng cười rạng rỡ với hắn, tại thế giới lạ lùng này, ngoại trừ Bích Ba, Bạch Vô Trần là người thứ hai làm nàng có ý muốn thân cận, lúc này ở trong lòng nàng, đã xem Bạch Vô Trần là bằng hữu.
Cái gọi là đã biết, chứ không phải nếu như, ít ỏi mà nói, làm gì có người nào thật tình đối đãi với mình như thế.
"Bạch công tử, chúng ta cùng chung nhận thức, kể từ hôm nay, ngươi chính là bằng hữu của Chân Linh ta, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng." Có nhiều bạn bè, so với nhiều kẻ địch tốt hơn, huống chi, nàng thật tình muốn kết giao bằng hữu với người này.
Bạch Vô Trần lạnh nhạt cười, khuôn mặt tinh khiết vì cười mà trở nên tươi sáng, như ánh bình minh quanh quẩn, hoa mỹ bức người. "Có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng."
Hai người nhìn nhau cười, tình nghĩa vào giờ khắc này kết hợp.
"Chân Linh cô nương, sau này gọi ta Vô Trần đi, Bạch công tử nghe thật khách khí."
"Được, Vô Trần, sau này ngươi cũng không cần gọi ta là Chân Linh cô nương, ngươi gọi ta Cửu Dạ là được." Từ thời khắc Chân Linh rời khỏi Cẩm vương phủ, trên đời này đã không còn Chân Linh, có chính là Cửu Dạ.
Cửu Dạ, là danh hiệu sát thủ của nàng ở hiện đại, lúc này nàng lại sử dụng tên này, chỉ hy vọng chính mình lại không dẫm lên vết xe đổ ở hiện đại, đem tâm vứt bỏ, cuối cùng còn phải mất mạng.
Cả đời này, nàng chính là Cửu Dạ, sát thần Cửu Dạ, không tim, không yêu...
Hai người ngồi trong đình, ngồi cả buổi trưa, Chân Linh đem ý tưởng của mình nói cho Bạch Vô Trần, Bạch Vô Trần nghe xong ý tưởng của Chân Linh, mắt tràn ngập khiếp sợ, sau đó là tán thưởng.
Hắn nói một tiếng "Được", liền phi thân rời đi, dựa theo kế hoạch của Chân Linh đi hoàn thành hết thảy.
Khi Chân Linh từ trong đình nghỉ chân bước ra, đã là cuối buổi trưa.
Nàng hướng đại sảnh đi tới, trên người nàng còn giữ khế ước mua bán nhà của Phượng Nghi lâu, nên lấy về trả lại cho Hoa tỷ.
Vừa mới bước một bước vào đại sảnh, đã nghe thấy tiếng rống to.
"Ai là Anh Túc? Bước ra cho lão phu!"
Khoé môi Chân Linh dưới lớp tử sa mỏng lạnh lùng nhếch lên, vẻ trào phúng nhàn nhạt lướt qua khoé môi. Cố Nghĩa, không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi.
Nàng thu lại ý chế giễu, chậm rãi bước ra, giọng nói thanh thuý cất ra: "Ta chính là Anh Túc, ngươi là ai?"
Cố Nghĩa ngước mắt khinh thường nhìn Chân Linh, không chút để ý đến câu hỏi của Chân Linh, hắn lạnh lùng hét lớn: "Dâm phụ không biết xấu hổ, mau đem khế ước của Mai Hoa lâu ra đây cho lão phu, bằng không lão phu nhất định làm cho ngươi đẹp mặt."
Cố Phầm đứng sau Cố Nghĩa cũng nói theo, "Đúng vậy, mau đem khế ước của Mai Hoa lâu giao ra đây, bằng không sẽ đẹp mặt."
"Súc sinh, câm miệng ngay cho lão phu." Cố Nghĩa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt Cố Phàm. Nghiệt tử này quả thật từ nhỏ đã làm hắn tức giận, tại sao hắn lại sinh ra đứa con ngu ngốc như vậy.
Hai mắt Chân Linh hiện lên âm lãnh, cuộc đời nàng hận nhất người nào mắng nàng "dâm phụ". Cố Nghĩa, ngươi sẽ trả giá đắt vì chữ "dâm