Chọn cơm lươn nướng mà, sao mà đưa socola?
Chỉ số IQ của đầu bếp thông minh này rất đáng lo nha.
Hạ Sở nghĩ như thế nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi thanh socola. Người thường xuyên thức khuya, lúc này lại cực kì đói, tâm trạng khi nhìn thấy socola cơ bản giống như sói nhìn thấy cừu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất sợ nó sẽ lấy lại thanh socola, Hạ Sở nhanh chóng cầm lên, nhanh chóng cho vào miệng.
Socola có chút mát lạnh, chắc là được dự trữ trong điều kiện đông lạnh.
Trong thời tiết như này, ăn được một thanh socola mềm mịn hợp khẩu vị, ngọt ngào mát lạnh như thế này, thực sự quá tuyệt vời.
Hạ Sở chưa đã ghiền, muốn chọn cơm lươn nướng một lần nữa, xem có lại ra một thanh socola nữa hay không.
Giống như là biết cô đang nghĩ gì vậy, trên mặt kính đen lại xuất hiện lên một dòng chữ: “Xin vui lòng chờ, cơm lươn nướng sắp xong rồi.”
Hạ Sở vui mừng trong lòng, cô còn cho rằng thanh socola lúc nãy chính là cơm lươn nướng, hóa ra chỉ là một món ăn vặt trước bữa ăn?
Giỏi nha! Hạ Sở thu hồi lại mấy lời nói xấu nó lúc nãy, khen ngợi nói: “Thật thông minh!” Còn biết cho cô một thanh socola để lót bụng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong cô lại thèm nữa rồi, tha thiết mong chờ nhìn nó, ngại nói ra nhưng trong ánh mắt ngập tràn vẻ: “Một thanh không đủ, cho thêm một thanh nữa đi.”
Qua camera, nhìn Hạ Sở trong dáng vẻ này, Giang Hành Mặc hơi sững sờ.
Cảnh tượng này xa xôi lại không xa lạ.
Rất nhiều năm về trước, khi còn ở Palo Alto (1), anh chỉ dùng socola đã “lừa được” cô gái thông minh này.
Anh nói với cô: “Đến chỗ anh thực tập đi.”
Cô đang suy nghĩ.
Giang Hành Mặc định lấy điếu thuốc ra nhưng nghĩ đến chuyện cô không hút thuốc nên nhịn lại. Chỉ là ngón tay vô tình chạm vào một thanh gì đó trong túi áo, anh không biết nó là gì, thế nên tiện thể lấy nó ra.
—— Socola.
Hạ Sở nhìn thấy thanh socola trong tay anh, hơi ngơ ngác.
Giang Hành Mặc hỏi cô: “Muốn ăn không?”
Hạ Sở chợt sửng sờ: “Cho em?”
Giang Hành Mặc đưa thanh socola cho cô.
Hạ Sở cúi đầu nhận lấy, những sợi tóc rơi xuống hoàn toàn che đi đôi tai ửng đỏ.
Giang Hành Mặc của lúc đó bận rộn cả ngày lẫn đêm vì một dự án, hoàn toàn không biết hôm đó là lễ tình nhân.
Hạ Sở cũng biết rằng anh không biết.
Sau này cô nói với anh: “Em thích socola, cực kì thích.”
Thu lại mạch suy nghĩ, Giang Hành Mặc châm một điếu thuốc, khói thuốc chầm chậm dâng lên từ đầu ngón tay của anh, anh lại không đưa lên miệng, chỉ xuyên qua làn khói lượn lờ này, nhìn người phụ nữ xinh đẹp có chút không chân thật trên màn hình.
Cô đã quên anh rồi, đã vứt hết mọi kỷ niệm mấy năm qua của hai người.
Anh nên đưa cô đi khám, tìm người trị cho cô nhưng anh lại không muốn.
Từ trước đến nay, lần đầu tiên Giang Hành Mặc không thể phân biệt được chuyện anh làm là đúng hay sai.
Trước giờ anh luôn có một mục tiêu rõ ràng, luôn luôn đưa ra nhận định vô cùng chính xác giữa YES và NO nhưng lúc này anh đang đứng giữa Y và N, thử tìm một chỗ đặt chân không tồn tại.
Không hề tồn tại thì phải đặt chân như thế nào? Giang Hành Mặc khẽ cười một tiếng, dụi tắt đầu điếu thuốc vào trong gạt tàn.
Anh dựa vào chiếc ghế phía sau, cơ thể lười biếng đến mức không chút hình tượng nào, duy nhất chỉ có đôi mắt, sắc bén như thanh kiếm mới rút ra khỏi vỏ, che giấu sự tự cười nhạo mình bằng sự kiêu ngạo không ai bì nổi.
Hạ Sở đã hết lời khen ngợi món cơm lươn nướng do Tiểu Hắc (đầu bếp thông minh – mặt kính đen) làm, sau khi ăn uống no say xong cô ngủ một giấc, còn dùng khoảng thời gian ngắn ngủi để mơ một giấc.
Ánh nắng trong giấc mơ rất gắt, từng tia ánh nắng tươi đẹp dường như có thể chiếu rọi cả lòng người.
Cô đứng đó, lòng bàn tay đang siết chặt một thanh socola, siết thật chặt, trong lòng ngập tràn niềm vui khó nói nhưng rất nhanh thì niềm vui này đã tan đi, bởi vì thanh socola đang biến dạng và tan chảy, thời tiết quá nóng, cô lại nắm quá chặt, nó đã định trước không có cách nào duy trì hình dáng ban đầu.
Cô càng lúc càng mất mát, dưới ánh mặt trời chói mắt này, giống như một thằng hề trên sân khấu, tự mình biểu diễn một vở kịch không hề buồn cười .
Hạ Sở sau khi tỉnh lại vẫn còn nhớ giấc mơ này nhưng cô không hề để ý đến, cũng không buồn phiền, bởi vì nếu không nắm được socola thì ăn hết là xong.
Hạ Sở lấy lại tinh thần, tập trung đối phó với trận chiến khốc liệt của ngày hôm nay.
Cô điều nhóm người Từ Chi Hàn về đây, chắc hẳn Giang Hành Mặc sẽ nổi giận, cô cũng đến lúc đối đầu trực diện với anh ta rồi!
Ai sợ ai?
Cùng lắm thì ly hôn, cô không thèm sống chung với một ông chú ba mươi hai tuổi tính tình nóng nảy, miệng mồm độc địa, làm người khác ghét đâu!
Còn công việc của cô, chỉ cần cô không xảy ra sơ sót thì Giang Hành Mặc đúng thật là không có quyền cách chức cô.
Hạ Sở hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng, dáng vẻ như sắp tham gian đại hội thể dục thể thao và đánh bại nhóm nam sinh để lấy được kỷ lục cao nhất về chạy cự li dài.
Ethan nói với cô: “Phần test và điều chỉnh gói mở rộng đêm qua rất suôn sẻ, đang tiến hành điều chỉnh lần cuối.”
Hạ Sở cảm thấy yên tâm: “Từ Chi Hàn ở bộ phận kỹ thuật?”
Ethan nói: “Đúng vậy, vẫn luôn tăng ca cùng Fred.” Fred là Tào Tư Viễn.
Hạ Sở suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi: “Bên phía phòng thí nghiệm D không nói gì?”
Cô nhắc không rõ ràng nhưng Ethan nghe hiểu được, anh nói: “Không có.”
Bình tĩnh như thế sao? Giang Hành Mặc cứ để mặc cho cô cướp người như vậy?
Hạ Sở không quan tâm nữa, việc khẩn cấp trước mắt là để gói mở rộng ra mắt một cách thành công, những việc khác cứ từ từ.
Hôm nay, vốn dĩ Hạ Sở đã chuẩn bị xong sẽ ‘chiến đấu’ một trận, kết quả lại cực kì thong dong.
Bộ phận kỹ thuật liên tục đưa ra tin tốt”, mấy vấn đề đều được giải quyết, chỉ còn cần công việc duy trì cuối cùng.
Hạ Sở cũng không biết là do đã quen với công việc này hay là do hôm nay thực sự rảnh rỗi, cô bận đến bốn giờ chiều đã không còn chuyện gì nữa.
Ethan đến hỏi cô: “Cần sắp xếp bữa tối không?”
Hạ Sở đang đói: “Được.”
Ethan hỏi cô: “Ba ngày trước Lý tổng của Maxim từng hỏi thăm, Vương tổng của An Khánh và Ngụy tổng của Hoa Tinh...”
Hạ Sở đã hiểu, hóa ra là muốn sắp xếp xã giao cho cô nha! Cô mới không thèm đi đâu, khó khăn lắm mới rảnh, ai muốn tốn thời gian cho những người không liên quan chứ? Hơn nữa cô nay đã khác xưa, chút nữa bị người ta gài bẫy thì làm sao?
Hạ Sở xua tay nói: “Không ra ngoài, còn chút việc phải xử lý.”
Dĩ nhiên là Ethan đồng ý.
Hạ Sở muốn tìm chuyện để làm thì vẫn có thể tìm được một đống chuyện nhưng cô muốn nghỉ ngơi một chút, cô cũng nên nghỉ ngơi rồi, mấy ngày nay trung bình một ngày có thể ngủ được ba tiếng đã tốt lắm rồi..
Hạ Sở đâu dám không biết xấu hổ mà về nhà, trực tiếp khóa cửa lại, nằm sấp lên bàn, ngủ cực kì ngon giấc.
Bởi vì không ai gọi cô nên giấc ngủ này lại ngủ đến rạng sáng.
Lần này cô đã ngủ thoải mái, mặc dù cả tay lẫn chân đều tê rần nhưng cũng rất đáng.
Hạ Sở cử động tay chân một lúc, không nhịn được lại đi đến khu vực làm việc vẫn đang sáng đèn đó.
Dante vẫn đang ngồi trước máy tính như cũ, đang tập trung tinh thần làm việc.
Hôm nay Hạ Sở đi một đôi giày cao gót nhọn, khi đi trên sàn nhà bóng loáng tạo ra tiếng vang lanh lảnh, tiếng động này đủ để làm Dante hoàn hồn.
Bây giờ Hạ Sở không coi anh là người ngoài: “Anh cứ thức đêm như vậy, cơ thể chịu nổi sao?”
Giang Hành Mặc không nói tiếng nào, ngón tay vẫn di chuyển trên bàn phím.
Anh không để ý đến cô, Hạ Sở cũng không tức giận, ngược lại ngồi xuống bên cạnh anh ta hài hước nói: “Coi tưởng mình giỏi lắm kìa, xem mình là kỹ sư giỏi sao.”
Cô vừa nói xong thì ngớ người, cô xem không hiểu những thứ trên màn hình nhưng có một số thứ giỏi đến mức đủ để cho người ngoài nghề phải ngạc nhiên khâm phục.
“Anh...” Hạ Sở không nhịn được, “Ngón tay anh thật linh hoạt.” Tốc độ này nhanh đến mức mắt cô đều không theo kịp, quá hơn nữa là gõ vô cùng chính xác không sai chữ nào nữa chứ.
Dường như đã viết xong một đoạn, Giang Hành Mặc thoát khỏi giao diện, quay đầu sang nhìn cô: “Gì cơ?”
Anh không nghe thấy nha, Hạ Sở yên tâm rồi: “Không có gì.” Xong rồi cô lại nói chuyện thức đêm không tốt thêm lần nữa.
Giang Hành Mặc nói: “Quen rồi.”
Hạ Sở chịu thua: “Đã quen không ngủ rồi?”
Giang Hành Mặc cầm chiếc ly bên cạnh lên uống một ngụm và nói: “Một ngày ngủ bốn tiếng là đủ rồi.”
Hạ Sở không tin: “Anh lúc nào cũng làm việc đến ba bốn giờ sáng, còn thời gian ngủ bốn tiếng?”
Giang Hành