Lúc này Từ Chi Hàn cũng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Giang Hành Mặc nhưng ánh sáng ở chỗ rẽ mà bọn họ đang đứng khá tối, dáng người Giang Hành Mặc lại cao, hơi tiến lên phía trước đã che kín Hạ Sở.
Nhưng Từ Chi Hàn là ai chứ? Là nhân viên cũ đã theo hai người năm sáu năm, sao có thể không nhận ra ‘hoàng hậu nương nương’ cơ chứ?
Trong lòng cậu như có sóng to gió lớn, nhớ đến đôi gò má ửng hồng của ‘hoàng hậu’ lúc nhìn thoáng qua, cậu cảm thấy thời thế sắp thay đổi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt ngẩn người này của cậu ngược lại đã cho Giang Hành Mặc đủ thời gian.
Giang Hành Mặc chào hỏi với cậu: “Chào buổi tối, Aivin.”
Aivin Từ đờ người ra: “Chào buổi tối.”
Giang Hành Mặc thản nhiên như thường mà nói: “Công việc rất bận?”
Cậu bạn Từ nói theo thói quen: “Không bận không bận, rất nhanh sẽ xong.”
Giang Hành Mặc lại nói: “Chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi thỏa đáng.”
Đối mặt với Lão Đại “nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ” như thế, Từ Chí Hàn đã ngạc nhiên đến mức chỉ dựa vào bản năng: “Không mệt, không mệt, công việc quan trọng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy mà Giang Hành Mặc còn nở nụ cười, rất lịch sự nói: “Tôi xong việc rồi, định đi tìm chút gì đó ăn, đi cùng không?”
Từ Chi Hàn cực kì quen thuộc với ngữ điệu của ba chữ cuối, dịch ra là: Cút.
Từ Chi Hàn nhớ đến Megan ở sau lưng anh, sao còn dám sáp lên, nhanh chóng nói: “Không không, em còn có việc.”
Giang Hành Mặc khách sáo nói: “Thế không quấy rầy ‘anh’ nữa.”
Từ Chi Hàn sợ hết hồn hết vía, nói tạm biệt xong thì nhanh chóng chạy đi.
Một lúc sau, Hạ Sở mới ló đầu ra một cách chán chường.
Giang Hành Mặc nhìn dáng vẻ ló đầu ra nhìn của cô, chợt ngứa tay, kéo cô trở về.
Hạ Sở mở to mắt: “!”
Lúc này Giang Hành Mặc mới nhận ra hành vi này của mình không thích hợp nhưng đã làm rồi không thể thu hồi lại được, anh bình tĩnh nói: “Còn chưa đi xa.”
Hạ Sở sợ đến mức lập tức rụt người lại.
Chỉ là lúc này thì tâm trạng của cô lại có chút khác, cô đứng rất gần anh, lúc nãy trong đầu đều suy nghĩ về anh bạn họ Từ, cho nên không nhận ra, bây giờ mới cảm thấy là lạ.
Dáng người Dante rất cao, lúc ngồi nhìn không ra, sau khi đứng lên thì rất rõ ràng, giống như một cây tùng bách (1) thẳng tắp.
Hạ Sở đã đi giày cao gót rồi mà vẫn thấp hơn anh một khoảng, thêm nữa là cô của bây giờ gầy như cây trúc, lại dựa gần anh như thế, đúng thật là áp lực cực kì lớn mà, ngay cả hít thở đều hơi không được thông thuận cho lắm.
Cô lùi lại về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách một chút, hỏi nhỏ: “Đi rồi đi?”
Giang Hành Mặc nhìn nhìn phía trước, sau khi thấy nhóm người nhiều chuyện cũng đã đi thì nói: “Đi hết rồi.”
Hạ Sở thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh: “Chúng ta cũng đi thôi?”
Giang Hành Mặc rủ mắt nhìn cô: “Ừm.”
Ngay khoảnh khắc này, Giang Hành Mặc muốn nắm lấy tay cô nhưng nghĩ đến tình hình trước mắt, anh không nắm.
Hạ Sở không hề phát hiện ra, còn hỏi rằng: “Sao thế? Trên tay tôi có thứ gì à?” Ánh mắt anh cứ nhìn xuống tay cô.
Giang Hành Mặc: “...”
Hạ Sở giơ tay lên nhìn thử: “Không có gì mà.”
Giang Hành Mặc bước lên phía trước: “Còn không đi thì không còn gì ăn đâu.”
Hạ Sở không quan tâm chuyện nghiên cứu tay nữa, cô phải nhanh chóng đuổi theo —— người có đôi chân dài ghê gớm lắm, đi một bước như ba bước, đêm hôm khuya khoắt cô không muốn đi lạc trong chính công ty của mình đâu.
Giang Hành Mặc dẫn cô đến một quán ăn nhỏ không thu hút.
Hạ Sở không kén chọn, tâm hồn của cô là một cô nhóc thuộc tầng lớp tiểu tư sản mười tám tuổi, món malatang (2) bên đường đều có thể ăn rất vui vẻ.
Nhìn từ bên ngoài thì quán ăn nhỏ không bắt mắt cho lắm nhưng sau khi bước vào ngược lại làm người khác rất bất ngờ.
Chiếc bàn gỗ vuông tự nhiên thoải mái, đi cùng là chiếc ghế gỗ dài, chất gỗ bóng láng màu nâu nhạt lộ ra vẻ yên tĩnh ấm áp dưới ánh đèn mềm mại.
Quán ăn không lớn lắm, cũng chỉ tùy ý bày mấy cái bàn, ở giữa cũng không có vách ngăn, chỉ đặt có mấy chậu hoa.
Hạ Sở không nhận ra bọn chúng nhưng lại nhìn ra được sự để tâm của người chủ đối với chúng: Lá xanh tươi tổt, hoa trắng mềm mại, hương thơm thoang thoảng rửa đi sự ngột ngạt của đêm mùa hè, tăng thêm vài phần mát mẻ thoải mái.
Hạ Sở hỏi nhỏ: “Đây là hoa gì?”
Giang Hành Mặc nói: “Hoa nhài.”
Hạ Sở chợt cảm thấy chính mình không biết gì: “Đây chính là hoa nhài à.” Cô không nhịn được lại lẩm bẩm: “Chẳng phải trong lời bài hát nói một đóa hoa nhài xinh đẹp sao? Tôi tưởng rằng là một đóa hoa rất to.”
Giang