Khuôn mặt Hạ Sở chợt nóng nhưng thua người chứ không thua trận (1), cô nói: “Anh mà coi là người đàn ông xa lạ gì chứ?”
Giang Hành Mặc: “...”
“Đồng nghiệp, chúng ta là đồng nghiệp nha!” Nói rồi, Hạ Sở còn ghét bỏ nhìn anh, “Gì mà đã kết hôn với cả chưa kết hôn hả? Hết chuyện để nói rồi sao (2)?” Cô nhớ đến người đàn ông cặn bã Giang Hành Mặc liền khó chịu trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trải nghiệm cảm giác chịu lực sát thương cực lớn chút đi, Ngài Giang à.
Hạ Sở “phũ” một cách hùng hồn nhưng thật ra trong lòng vẫn có một chút chột dạ, có lẽ là vì ánh mắt trước đó của Dante, lúc anh hơi rủ mắt khẽ nói chuyện có một sự dịu dàng kỳ lạ, cứ như ánh sáng trong quán mì nhỏ này biến thành những chấm nhỏ li ti tụ lại trong mắt anh, mà anh ta lại tung bọn chúng về phía cô.
Hạ Sở lại liếc nhìn về hướng đóa hoa nhài đang nở rộ: Những bông hoa trắng tinh được nhuộm lên màu vàng óng, nhìn rất thoải mái nhưng cũng mất đi màu sắc ban đầu của mình.
Giang Hành Mặc bị cô phũ mà không nói nên lời nhưng ‘khúc nhạc đệm’ —— Từ Chi Hàn xem như đã qua.
Hạ Sở suy nghĩ theo hướng gợi ý của anh, mọi chuyện ngược lại cũng rất hợp tình hợp lý.
Liên Tuyến vốn không có tôn ti trật tự nghiêm ngặt đến thế, cho dù là cô thì mấy người Ethan cũng đều gọi thẳng tên Megan, chứ không hề gọi Hạ Tổng gì gì đó. Mấy người cấp dưới cũng học theo đó, đã hình thành một bầu không khí khoan dung hài hòa, rất được giới trẻ ưa thích. Cho nên Dante gọi Từ Chi Hàn như thế cũng là rất bình thường.
Internet là một ngành nghề “non trẻ”, đủ loại đặc sắc của Liên Tuyến chính là cơ sở cho sự phát triển nhanh chóng mãnh liệt của nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỏ qua chuyện của Từ Chi Hàn, Hạ Sở mới nhận ra sự khác thường ở đây: “Sao không có ai hết vậy?” Không chỉ là khách hàng, mà ngay cả ông chủ và người phục vụ cũng không hề có.
Giang Hành Mặc nói: “Đây là nhà hàng thông minh.”
Trong lòng Hạ Sở tò mò nhưng không dám thể hiện ra mặt cho lắm, dù sao thì cô cũng là một “người già” của mười năm về trước, thực sự không hiểu khoa học kỹ thuật hiện tại cho lắm, cô làm ra vẻ hiểu rõ: “À, tôi cảm thấy phong cách này rất cổ điển.” Không dính dáng gì đến hai chữ “thông minh”.
Giang Hành Mặc vừa liếc mắt đã nhìn thấu cô nhưng không vạch trần, anh giải thích với cô nói: “Đây là sản phẩm phụ của phòng thực nghiệm D, đang vận hành thử.”
Vừa nghe đến phòng thực nghiệm D, Hạ Sở càng tò mò hơn, ánh mắt cô lấp lánh, giọng nói còn phải cố gắng kiềm lại: “Hóa ra là quán này, trước đây tôi từng xem qua bản báo cáo của bọn họ, chưa đến bao giờ.”
Giạng Hành Mặc nghĩ thầm: Nó là do một tay em theo sát thiết kế, còn nói mình chưa đến bao giờ.
Dĩ nhiên anh sẽ không nói lời này ra, anh nói: “Xem ra công nghệ còn chưa được hoàn thiện cho lắm, trên thực đơn chỉ có mì.”
Công nghệ này còn chưa hoàn thiện hay sao? Hạ Sở nhớ đến nhà bếp thông minh của mình... Món ăn trong đó đúng là chỉ có món bạn không nghĩ đến chứ không có món nó không làm được.
Hạ Sở chợt thay đổi suy nghĩ, nói: “Thế này là để tiết kiệm chi phí đi.” Cô nói xong còn cảm thấy mình thật giỏi, thế này cũng nghĩ ra được, xứng đáng là Hạ Tổng mà.
“Cũng đúng,” Giang Hành Mặc nói lời đồng ý, sắc mặt lại lạnh nhạt đi một chút: “Sau khi giảm chi phí sẽ có lợi cho việc copy số lượng lớn, tiện cho việc thu được lợi nhuận.”
Hạ Sở nghe ra sự không vui trong câu nói của anh, chỉ là không rõ lí do.
Lúc này, một tiếng “ting” vang lên, một chiếc toa ăn màu gỗ béo múp tự động chạy ra từ sau bếp, bên trên đang đặt hai tô mì nóng hổi.
Ánh mắt Hạ Sở hiện lên vẻ bất ngờ, trong lòng nghĩ: đáng yêu quá đáng yêu quá, thật muốn đem một cái về nhà, tiếc là băn khoăn đến vẻ mặt lạnh lùng “CEO” của mình, bèn nhịn lại.
Chắc là trên sàn nhà có đường dây hướng dẫn, chiếc toa ăn béo múp đã vô cùng chính xác đến trước bàn của hai người, sau khi đến nơi đã phát ra một câu: “Ăn ngon miệng nhé.”
Giang Hành Mặc đẩy một tô mì đến trước mặt Hạ Sở: “Mời.”
Hạ Sở nhìn thử, hơi thất vọng: “Cái này là cay nhẹ?” Trên phần thịt bò kho dường như có rắc một ít ớt nhưng Hạ Sở không cần ăn cũng biết chắc chắn không cay.
Giang Hành Mặc nói: “Ít ăn cay đi, không tốt cho dạ dày.”
Hạ Sở nói: “Dạ dày tôi rất khỏe, ăn hai phần tôm hùm đất rồi uống thêm hai chai Sprite cũng đều không có chuyện gì.”
Giang Hành Mặc tặng cô một cặp từ: “Ha ha.”
Hạ Sở rất không phục nha: “Thật mà, dạ dày của tôi rất khỏe, ăn ngon, sức khỏe rất tốt... “
Cô lảm nhảm cả buổi trời, cuối cùng người đối diện cũng nhìn cô, hỏi lại: “Có ăn hay không?”
Hạ Tổng cực kì đói đã không kén ăn nữa, cô cuộn một đũa mì lên và nói: “Ăn!” Người này thật là như ông lớn mà, còn dám hung dữ với cấp trên trên trên của mình luôn!
Vừa ăn vào, Hạ Sở lại như mở cờ trong bụng: “Mùi vị khá ngon đó.”
Giang Hành Mặc không nói gì, chỉ yên lặng gắp mì.
Anh ăn nhanh, cô ăn chậm, chẳng mấy chốc thì Giang Hành Mặc đã ăn xong rồi.
Anh lặng lẽ đặt đũa xuống, im lặng nhìn Hạ Sở, nhìn “cô gái” vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Cô trẻ con dùng đũa cuộn sợi mì lại, còn buộc phải cuộn cho gọn gàng cứ như có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, không chịu để rơi một sợi nào ra ngoài.
Những sợi mì màu vàng nhạt được cô cuộn thành một cuộn tròn đáng yêu, còn chưa ăn mà vẻ mặt cô đã thỏa mãn.
Giang Hành Mặc nhớ ngày sinh nhật của cô, là đêm trước đêm bình an (3), là một cô gái Ma Kết thông minh, cố chấp và có nghị lực.
Cố chấp, đúng vậy, cố chấp đến mức bảo thủ.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt của Giang Hành Mặc tan đi, dường như trong phút chốc chợt rơi từ quán mì nhỏ ấm áp xuống hiện thực lạnh giá.
Ăn uống no say, Hạ Sở quay về đi ngủ, cô hỏi Giang Hành Mặc: “Anh còn phải tăng ca?”
Giang Hành Mặc nói: “Tôi cũng đi về.”
Hạ Sở nói lời cũ rích: “Ừm, nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng ỷ tuổi còn trẻ mà giày vò cơ thể.”
Giang Hành Mặc nhìn cô, giọng nói có chút buồn cười: “Cô nghĩ rằng tôi bao nhiêu tuổi?”
Hạ Sở ngẩng đầu nhìn anh, nhìn một lúc rồi nói: “Hai mươi hai tuổi?” Nghĩ đến chuyện anh vừa mới tốt nghiệp, lại nhìn gương mặt này của anh, hai mươi hai tuổi thôi không thể lớn hơn nữa.
Anh bạn họ Giang đã ba mươi hai tuổi không biết xấu hổ nói: “Không lệch nhiều lắm.”
Thật không lệch nhiều lắm, cũng chỉ lệch mười tuổi thôi.
Hôm nay về nhà sớm, Hạ Sở tắm rửa súc miệng xong sớm, ôm chăn cuộn người lại ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã nằm mơ.
Đó là một biển hoa màu cam, những bông hoa rực rỡ xinh tươi, nở rộ cả một vùng, mang theo vẻ đẹp không có thật và sự nguy hiểm khôn lường, như ngọn lửa đang cháy hừng hực trong địa ngục.
Cô đứng bên trong đó, lòng bàn chân nóng ran, bước đi trên ngọn lửa.
—— hoa anh túc.
Tội ác dưới ánh mặt trời, lòng tham không thấy ánh sáng.
Có người hỏi cô: “Thích không?”
Cô lắc đầu nói: “Không.”
Anh lại hỏi cô: “Thế cô thích gì?”
Cô nhớ đến một khóm hoa nhỏ màu trắng mà cô tình cờ nhìn thấy khi về nước, nói khẽ: “Nhài, hoa nhài.” Bọn chúng nhỏ, không hút mắt lại liều hết mọi thứ tỏa ra một hương thơm thấm vào lòng người, muốn giữ những người xung quanh ở lại, cho dù chỉ là một vạt áo.
Lúc Hạ Sở tỉnh dậy, đã quên sạch giấc mơ nhưng chợt hiện ra một câu: Đó không phải là hoa anh túc, mà là hoa lăng thảo California, tuy rằng nó cũng tên là hoa anh túc California.
Mấy thứ lộn xộn gì thế? Hạ Sở xoa trán, cảm thấy không hiểu ra sao cả.
Hoa anh túc cũng được mà hoa lăng thảo cũng được, cô đều không quen thuộc. Đừng nói là mấy thứ này, ngay cả hoa nhài bình thường nhất mà cô còn không biết, cô