“Sao có thể như thế được?” Hạ Sở nghĩ cũng không nghĩ đã xua xua tay.
Giang Hành Mặc: “Tại sao lại không được?”
Hạ Sở hoàn toàn không biết chuyện lúc kết hôn của mình, càng không biết các bạn học có từng gặp Giang Hành Mặc hay chưa nhưng mà chắc chắn Tình Cách Cách đã gặp rồi, chỉ điểm này cũng đã đủ để lộ chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở nói: “Chắc chắn sẽ lộ tẩy, đến lúc đó cũng mất mặt quá đi ấy chứ.”
Giang Hành Mặc im lặng.
Hạ Sở biết anh có lòng tốt, cảm thấy ấm lòng nên kiên nhẫn giải thích rằng: “Anh nghĩ thử nha, cho dù bạn học của tôi không quen biết Giang Hành Mặc nhưng sau khi gặp anh chắc chắn sẽ nhớ mặt, lỡ như có cơ hội gặp được Giang Hành Mặc thật sự, chẳng phải tôi sẽ cực kì mất mặt (1) hay sao?”
Cô rất cẩn thận, việc này mà cũng nghĩ đến được.
Giang Hành Mặc khẽ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện đó đâu.” Nhìn thấy thì sao chứ, anh vẫn là anh mà.
Mặc dù giọng nói của anh rất nhỏ nhưng đêm khuya vắng người, Hạ Sở nghe rất rõ ràng.
Dĩ nhiên Hạ Sở không hiểu được hết ý trong lời nói của anh, điều cô nghĩ là một phương hướng khác: “Cũng đúng, sau này bọn họ cũng khó mà có cơ hội gặp được Giang Hành Mặc.” Mới ba mươi hai tuổi Giang Hành Mặc đã ít giao du với bên ngoài, ngay cả một tấm hình cũng không để lộ ra ngoài nữa là. Giữa hai người lại bế tắc như thế, ngay cả cô mà anh còn không gặp sao có thể gặp bạn học cấp ba của cô chứ? Đặc biệt là trường cấp ba của cô còn ở tại thành phố Q.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, Hạ Sở có chút xúc động, đã nhiều ngày như thế rồi, cô đã dần tiếp nhận tình huống hiện tại, bất kể nguyên nhân là gì thì khả năng cô được trở về năm mười tám tuổi là rất thấp.
Không thể quay về thì phải tiếp nhận cuộc sống hiện tại, công việc của Liên Tuyến thì tạm thời cô có thể thích nghi được nhưng cuộc hôn nhân với Giang Hành Mặc thì cô lại không thể nào tưởng tượng ra được.
Đợi công việc ổn định, đợi bố mẹ từ nước ngoài trở về, Hạ Sở sẽ tìm cơ hội để nói chuyện ly hôn với Giang Hành Mặc.
Sau khi ly hôn, Giang Hành Mặc càng không thể nào gặp được bạn học của cô nữa.
Thế thì xem ra tỉ lệ lộ chuyện đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.
—— Cô thật sự mong ngóng tham gia buổi họp lớp, rất bức thiết, không muốn đợi thêm một năm nữa, như thể đi rồi thì có thể chứng thực điều gì đó, có thể làm cho trái tim cô hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nhưng mà còn có Cao Tình...
Hạ Sở thở dài nói: “Tôi về đây, anh nghỉ ngơi sớm đi.” Cô không hề nhắc đến chuyện về buổi họp lớp nữa.
Giang Hành Mặc đoán được cô băn khoăn chuyện gì, cũng không nói gì nhiều: “Ngủ ngon.”
Hạ Sở nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: “Một giờ rưỡi sáng rồi, đúng thật là đủ muộn nha (*).”
(*) Giải thích: do Giang Hành Mặc chúc Hạ Sở ‘ngủ ngon’ mà từ ‘ngủ ngon’ trong tiếng Trung là晚安, chữ 晚 có nghĩa là ‘muộn’, ở đây Hạ Sở nói lái từ 晚trong cụm 晚安sang nghĩa ‘muộn’. (Theo mình hiểu là kiểu tựa tựa chơi chữ á.)
Giang Hành Mặc khẽ nhếch đôi môi mỏng, nở một nụ cười miễn cưỡng trong đêm khuya vắng lặng.
Hạ Sở nhìn mà rất vui nhưng ngoài miệng lại làm ra vẻ ông cụ non: “Tuổi còn trẻ, cười nhiều lên.”
Câu này trái lại làm nụ cười của Giang Hành Mặc sâu hơn một chút, anh nói: “Cô cũng vậy.”
Hạ Sở bĩu môi: “Tôi không hề trẻ đâu, lớn hơn anh sáu tuổi đó.”
Lúc này thì cặp đôi “hợp vẻ ngoài khác nỗi lòng” này trái lại cùng chung suy nghĩ, đều nghĩ đến là cùng một câu —— Em/tôi nhỏ hơn tôi/anh bốn tuổi.
Hạ Sở “mười tám” tuổi nhỏ hơn Giang Hành Mặc “hai mươi hai” tuổi bốn tuổi, Hạ Sở hai mươi tám tuổi cũng nhỏ hơn Giang Hành Mặc ba mươi hai tuổi bốn tuổi.
Bất kể thay đổi như thế nào thì thời gian sẽ không thay đổi.
Cô luôn ở năm mười tám tuổi gặp anh năm hai mươi hai tuổi.
Hạ Sở vừa rời đi, Giang Hành Mặc đã gọi điện thoại cho trợ lý: “Gọi điện thoại cho chồng của Cao Tình, cứ nói...”
Đêm hôm khuya khoắt, người trợ lý vừa mới ngủ trong nháy mắt tỉnh táo lại: Chuyện gì vậy? Không phải Lão Đại ghét kẻ nịnh hót Vương Thụy Hâm nhất hay sao? Sao còn chủ động giới thiệu anh ta đi tham gia buổi party trên du thuyền của Cố Tổng?
Trưa ngày hôm sau, Hạ Sở nhận được điện thoại của Cao Tình.
Cao Tình chọn lúc cô rảnh để gọi đến, cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể yên tâm được, cho nên đã gọi đến hỏi thăm: “Cậu thực sự muốn đến buổi họp lớp đó?”
Hạ Sở: rất muốn đi. Ngoài miệng lại nói là: “Để xem sao đã.”
Cao Tình dừng lại một lúc, nói rằng: “Thật ra cậu đi xem thử cũng tốt, sau khi cậu tốt nghiệp thì không còn gặp lại bọn họ nữa.” Hạ Sở vừa ra nước ngoài vừa là người tài giỏi trong lĩnh vực công nghệ cao mảng Internet, đã là người của hai thế giới với mấy người bạn học cấp ba, sao có thể gặp được.
Đôi mắt Hạ Sở bừng sáng, nghe được điều mình muốn nghe nhất, nhiều năm như vậy rồi mà cô không hề gặp bọn họ, thế Giang Hành Mặc chắc chắn cũng không!
Cao Tình tiếp tục nói: “Lần này mình không đi được, Vương Thụy Hâm có việc, cứ muốn mình đi cùng anh ta.”
Vương Thụy Hâm? Hạ Sỡ nhớ ra rồi, là chồng của Cao Tình, cô từng tìm hiểu.
Hạ Sở nhanh chóng hỏi cô ấy: “Cuối tuần cậu phải ra ngoài?”
Cao Tình nói: “Ừm, mình không đi được, cho nên cậu cũng đừng đi, đỡ phải bị bọn họ bắt nạt, nếu thật sự muốn gặp mặt bạn học cũ, đợi mình tìm một dịp rồi tổ chức, không bày ra tiệc khiêu vũ vô dụng gì gì đó, chỉ có lớp chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm...” Cô ấy vì Hạ Sở mà suy nghĩ rất chu đáo.
Nhưng mười năm rồi, các bạn học cấp ba đã kẻ bắc người nam bận chuyện của mình, nếu muốn tụ họp lần nữa, thế nào cũng phải qua một khoảng thời gian nữa.
Sao Hạ Sở có thể đợi lâu như thế được?
Huống hồ chi Cao Tình có việc không đi được, vậy...
Hạ Sở có chút hồi hộp, cô nói: “Cậu bận đi, cuối tuần mình đi xem thử.”
Cao Tình sửng sốt: “Cậu muốn đi đến thế à?”
Hạ Sở không thể giải thích rõ ràng, chỉ đành nói: “Cậu yên tâm, bây giờ ai có thể bắt nạt mình cho được?”
Cao Tình dừng lại một lúc, cười nói: “Cũng đúng.”
Hạ Sở của mười năm trước và Megan của mười năm sau, rất nhiều lúc đều làm cô nghĩ đó là hai người khác nhau.
Có điều cô biết, Hạ Sỡ vẫn luôn là Hạ Sở, cô ấy cứng đầu, cố chấp.
Người bạn thân lúc nhỏ là cô cũng được, Giang Hành Mặc cũng được, Hạ Sở đã nhận định thì sẽ không hiểu cái gì là buông bỏ.
Như thế rất tốt, cũng rất xấu.
Cao Tình nói: “Nếu cậu đi, mình đi cùng cậu, để Vương Thụy Hâm tự đi chơi một mình đi.”
Bạn tốt coi trọng nghĩa khí như thế, trong lòng Hạ Sở vừa ấm áp vừa luống cuống, cô vội vàng nói: “Cậu đừng coi mình là con nít, chút chuyện cỏn con này mà mình còn không ứng phó được à?”
Cao Tình nói: “Trước kia con đĩ Bàng Tư Thiến đó đã ghen tị với cậu, bây giờ lại càng ghen tị hơn, cô ta...”
Bàng Tư Thiến