“Sao vậy?” Hạ Sở cứ nghĩ là anh không muốn ăn mặc già dặn, nói: “Một người đàn ông như anh, mà còn có gánh nặng về vẻ bề ngoài à!”
Giang Hành Mặc không lên tiếng.
Hạ Sở lại nói: “Được rồi được rồi, không phải ăn mặc già dặn, mà là ăn mặc hơi trưởng thành một chút thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được cô vợ mười tám tuổi dỗ dành như con nít, ngài Giang không biết xấu hổ nha!
Tám năm trước đây, khi Giang Hành Mặc dẫn cô đi làm dự án thì đã cảm thấy hành vi của cô nhóc này khác với người bình thường, hôm nay lại một lần nữa được trải nghiệm sâu sắc.
Anh còn có thể thế nào đây? Tự mình đào hố để chôn mình, chỉ có thể tùy ý cô sắp xếp thôi.
Hạ Sở cho rằng anh đang giận dỗi nên lại an ủi anh: “Yên tâm, tôi sẽ mua thêm cho anh một set đồ trẻ trung và đẹp trai mới toanh!”
“Ông chú Giang” mới không thèm!
Nhìn thấy anh không nói tiếng nào mà chỉ nhìn vào màn hình, Hạ Sở bèn sáp lại gần, quơ tay trước mắt anh: “Có được hay không nha.”
Giang Hành Mặc quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô. Nhìn vào đôi con người ngập tràn sức sống mà lâu rồi mới được nhìn thấy, anh còn có gì mà nói không được cơ chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.” Anh đáp một tiếng, giọng hơi trầm.
Hạ Sở giật mình, cho đến tận lúc về đến nhà, trong đầu cô vẫn đang quanh quẩn ánh mắt này của Dante.
Rất ít khi thấy anh thể hiện cảm xúc nhưng tại khoảnh khắc đó, Hạ Sở dường như đã nhìn thấy sự cam chịu và nỗi buồn bên trong mắt anh, chính là sự cam chịu nằm sâu bên dưới sự kiêu ngạo và tôn nghiêm, làm cho người khác không nỡ để lộ ra.
Hạ Sở hơi hoảng sợ, có phải là anh không muốn đi hay không, có phải là cô đã làm khó anh rồi hay không?
Không muốn đi thì thôi vậy... Nói chung thì việc này vẫn không được tốt cho lắm.
Hạ Sở cứ thế mà ngủ, mơ một giấc mơ làm cô đổ mồ hôi hột.
Lại là nơi ánh mặt trời gay gắt đó, lúc này đây cô hiểu rõ được đây là một khuôn viên trường học.
Một ngôi trường rất lớn, bãi cỏ xanh ngát bao quanh các tòa nhà cổ điển màu nâu, ngay khi vừa bước vào, bầu không khí lịch sử nặng nề đó đã phả vào mặt, làm cho người ta không nhịn được mà phải cung kính nể phục.
Trong lòng cô vừa hơi lo lắng lại vừa tràn đầy niềm vui, bước đi bên trong con đường nhỏ sạch sẽ thẳng tắp ở giữa bãi cỏ, nhìn những em học sinh đeo tai nghe đạp xe tạt ngang qua, trong lòng đều là niềm tự hào.
Cô đến nơi đây, như là đã đến được một nơi ngập tràn ước mơ và tri thức.
Có lẽ cô sẽ gặp được anh.
Giống như là được vận mệnh dẫn dắt, cô gặp được rồi.
Ánh mặt trời chói chang, bãi cỏ xanh biếc, anh đứng đó, hơi buông mắt, bên trong đôi mắt đen dài ấy dường như chứa được cả thế giới, lại dường như chẳng thèm nhìn đến cả thế giới.
Tim cô đập rất nhanh, cô nghe thấy âm thanh trong lòng mình: “Dante.”
Đồng hồ báo thức vẫn chưa reo, Hạ Sở chợt giật mình ngồi dậy.
Cô nhẹ nhàng thở dốc, đầu óc rối loạn.
Giấc mơ quá rõ ràng, ngược lại làm cho cô không thể phân biệt rõ là thật hay là mơ.
Cô đang ở trong phòng nhưng cứ như đang đứng trong khuôn viên trường rộng rãi, cô dường như có thể cảm nhận được sự vỗ về của ánh mặt trời, ngửi được mùi thơm của cỏ xanh, còn cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực.
Hạ Sở đè chặt lồng ngực của chính mình, sắc mặt hơi trắng bệch.
Tại sao lại mơ thấy Dante.
… … Đó là Dante sao? Hạ Sở nắm chặt drap giường, cắn chặt môi dưới, trong đầu chỉ còn lại một âm thanh: Giấc mơ, đều là mơ cả.
Một giấc mơ ngập tràn sợ hãi và tiếng tim đập, không phải đem đến sự ảo tưởng màu hồng cho Hạ Sở, mà là sự lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Đó là sự hoảng sợ đối với một việc gì đó, là một loại tâm trạng muốn nhanh chóng chạy trốn, giống như một chú dê mình đầy vết thương trên đồng cỏ, không muốn vào hang sói một lần nữa.
Năm phút sau, Hạ Sở lại nằm xuống, một giấc ngủ sâu đã bù lại cho giấc mơ này, khi báo thức reo, cô đã không còn tâm trạng phức tạp rối rắm đó nữa, chỉ nhớ lờ mờ là hình như chính mình đã mơ thấy Dante.
Còn về nội dung của giấc mơ, lại hoàn toàn không còn nhớ rõ.
Lúc rửa mặt Hạ Sở nghĩ: Có lẽ là quá để ý đến buổi họp lớp vào cuối tuần đi.
Bốn giờ chiều, Hạ Sở đã sớm đợi bên trong bãi đậu xe.
Cô và Dante đã hẹn xong là cùng nhau đi đến cửa hàng quần áo. Cô không dẫn theo tài xế, nhưng cũng không muốn tự mình lái xe. Chính mình hai mươi tám tuổi đã có bằng lái, hơn nữa độ tuổi được lái xe cũng đã qua năm năm nhưng cô của hiện tại...
Mở cửa xe như thế nào cũng là một chuyện đáng để suy ngẫm —— chiếc xe rất thời thượng, tay nắm cửa đều thụt vào bên trong.
Từ xa cô đã nhìn thấy Dante, anh vẫn mặc áo thun quần jeans. Còn trẻ thật tốt, vóc dáng cao ráo, chiếc gáy thon dài, đẹp trai ngây ngất.
Hạ Sở vẫy tay, Dante tiếp tục đi đến, chân dài đúng là có nhiều ưu thế, ngay cả bước đi dường như cũng nhanh hơn người khác.
Sau khi Hạ Sở chào hỏi với anh xong thì nói: “Cái kia, nếu như anh không muốn cùng tôi đi đến buổi họp lớp thì thôi đi, đừng miễn cưỡng.”
Dante nhìn cô: “Tại sao bỗng nhiên lại nói cái này.”
“Chỉ là không muốn làm khó anh.”
“Đề nghị đi cùng nhau là do tôi nói với cô đó.”
Cũng đúng nha, nếu anh không muốn đi thì cần gì phải nhắc đến cái này, Hạ Sở cũng bớt buồn.
Dante nhìn về chiếc xe: “Cô tự lái xe?”
Hạ Sở đáp: “Không được đâu.”
Giang Hành Mặc: “...” Anh không sợ chết, chỉ sợ cô chết.
Hạ Sở ngừng trong chốc lát sau đó hỏi anh: “Anh có bằng lái không?”
Giang Hành Mặc trả lời rất nhanh: “Có.”
Hạ Sở không phát giác, chỉ hắng giọng nói: “Muốn thử chiếc xe này không?” Chiếc xe riêng này của cô, nói thế nào cũng là cấp bậc siêu xe đi, một lập trình viên nho nhỏ chắc chắn rất háo hức muốn thử —— Ông Hạ đã từng nói, đàn ông đều thích xe.
Giang Hành Mặc đi đến bên ghế lái: “Lên xe.”
Hạ Sở đi từng bước nhỏ đuổi theo, vừa muốn đưa chìa khóa cho anh, lại phát hiện tay nắm cửa đang thụt vào trong lại đang từ từ bung ra theo bước chân ngày càng gần của anh, Giang Hành Mặc kéo nhẹ một cái, cửa xe đã mở.
Hạ Sở: “...” Công nghệ cao đây sao? Xe bây giờ đều đẳng cấp như thế hay sao! Chìa khóa vẫn còn ở trong túi áo của cô mà đã có thể mở cửa?
Hạ Sở sợ là sẽ để lộ bản tính rùa bò của mình, cũng học theo anh mà ngồi vào ghế phụ lái.
Sau khi ngồi xuống Hạ Sở muốn lấy chìa khóa xe ra, lại phát hiện xe đã sớm được khởi động, Giang Hành Mặc nhẹ nhàng xoay vô lăng, chiếc xe đã vụt đi.
Hạ Sở: Cái gì thế