Dante bất chợt đổi ý, không muốn đi cùng cô sao?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Hạ Sở đã lắc đầu vứt nó đi. Không thể nào, Dante không phải là người như vậy, anh thật lòng muốn giúp cô, cô có thể cảm nhận được.
Thời gian đang đến gần từng chút một, người nên sớm phải đến lại chậm chạp không thấy đến, cuối cùng Hạ Sở cũng không thể ngồi yên được nữa. Vẫn phải đi tìm Dante thôi, cho dù là không bước vào, len lén nhìn một lần cũng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở lên lầu đi đến khu vực làm việc, đúng như cô nghĩ, lúc này đây các thành viên của nhóm này đều ở đây, bọn họ ai nấy cũng đều vùi đầu trước máy tính của mình, tập trung tinh thần mà bận rộn. Hạ Sở nhìn đến vị trí quen thuộc, không có ai ngồi.
Dante không đi làm? Xảy ra chuyện gì sao? Là do trong nhà có việc, hay là thế nào?
Hạ Sở hơi lo lắng nhưng tiếc là cô không có phương thức liên lạc của anh, muốn liên hệ với anh cũng không liên hệ được. Còn nếu bước vào khu vực làm việc để hỏi... Hạ Sở không làm được, cô biết rõ phải tránh hiềm nghi.
Cứ như vậy đi, Hạ Sở thở nhẹ, rời khỏi nơi đây.
Dante không rảnh, chính cô có cần phải đi đến buổi họp lớp nữa hay không?
Kiểu tụ họp với hình thức khiêu vũ này, một mình cô đi thật sự không tốt lắm, không nói đến vấn đề lịch sự, chỉ riêng chuyện cô đã kết hôn nhưng lại đi một mình cũng đã đủ để cho người khác suy nghĩ lung tung rồi.
Vốn dĩ cô đã đứng ngay bên dưới đèn flash, rất nhiều người đang đợi để chê cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hay là... không đi nữa vậy.
Trong lòng Hạ Sở dường như bị kẹt một viên đá, nặng trĩu rơi ở nơi đó, đè ép làm cho người ta cảm thấy khó chịu, hít thở cũng không được thông thuận.
Thật ra thì có ý nghĩa gì đâu? Cũng chỉ là một buổi họp lớp mà thôi, rốt cuộc thì có thể thấy được gì, rốt cuộc có gì đáng để cô mong chờ như thế, rốt cuộc tại sao mà cứ nhất định phải đi.
Không thể nói rõ ràng được, Hạ Sở chính là có một cảm giác như thế.
Dường như là khi mà đi rồi, sẽ sáng tỏ và thông suốt hết: sẽ biết được mình muốn nhìn thấy gì, mình đang mong đợi điều gì, càng biết được tại sao mình nhất định phải đi đến đó.
Đáp án thì không biết trước được nhưng lại rất rõ nét, giống như một ngọn lửa hình dạng không rõ ràng, chiếu sáng bên trong tầm mắt của cô, buộc cô phải nhìn chăm chú.
5 giờ 40 phút, bây giờ mà đi, chạy xe nhanh một chút, có lẽ là có thể đến đúng giờ.
Đi hay là không đi đây?
Hạ Sở nhìn chằm chằm vào đồng hồ, trên mặt đồng hồ cẩm thạch tinh xảo dường như đang phản chiếu một khuôn mặt trẻ trung non nớt quen thuộc nhưng lại khá mơ hồ.
Tim Hạ Sở sít chặt, ánh mặt lộ ra sự kiên định.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Ethan: “Sắp xếp xe cho tôi, tôi muốn đi đến Quốc Tế Thịnh Hoa.”
Ethan đồng ý, chỉ khoảng một phút sau, một mình Hạ Sở ngồi trên xe đi đến buổi tiệc khiêu vũ.
Cô muốn đi, cho dù là chỉ có một mình cô, cô cũng muốn đi.
Bị nói ra nói vào cũng được, bụng dạ khó lường cũng được, cô phải đi, nhất định phải đi!
Nửa tiếng sau, phòng thực nghiệm D.
Từ Chi Hàn bước vào với một quầng thâm mắt to đùng, một anh kỹ sư đang bận rộn nhìn thấy, chào hỏi với cậu. Từ Chi Hàn hỏi: “Dante...” Vẫn chưa nói hết lời cậu đã rút lại, gần đây cũng không biết Lão Đại bị gì, không cho bọn họ gọi anh là Dante, nói là gọi thẳng tên là được.
Gọi tên tiếng Anh là văn hóa trong công ty, gọi thẳng tên người sáng lập có phải là hơi... cậu bạn Từ có chút sợ hãi, hỏi nhỏ: “Vị kia vẫn còn ở đây?”
Anh kỹ sư thấp giọng trả lời: “Hơn hai mươi tiếng không ngủ, vừa chợp mắt.”
Miệng Từ Chi Hàn giật giật: “Ở trên sofa?”
Anh kỹ sư gật đầu: “Ừm.”
Từ Chi Hàn thở dài một hơi, lặng lẽ đi qua đó, lách qua một đống tác phẩm nguyên văn tiếng Anh vĩ đại vứt lộn xộn dưới đất, cậu đã nhìn thấy người đàn ông đang ngủ trên sofa.
Sofa là một loại ghế dành cho hai người, bình thường thì thấy cũng không ngắn lắm nhưng lúc này đây lại không thể chứa được hết đôi chân dài của người đàn ông, chỉ đành để nó thiệt thòi nằm ở đầu bên ngoài sofa. Cánh tay trái của anh gác trên mắt, dường như là phiền chán ánh sáng chói mắt, lộ rõ bờ môi cực mỏng, dưới cằm lún phún râu mới mọc, làn da có chút trắng xanh bởi vì thức thâu đêm, giống như một quý tộc hút máu không thể thấy ánh mặt trời, dù tinh thần có chút suy sụp nhưng vẫn đẹp trai.
Từ Chi Hàn nhớ đến những cuốn tiểu thuyết tùm lum tùm la mà vợ cậu thường hay xem, cảm thấy Lão Đại quả thật chính là như đi ra từ trong sách.
Không... Chỉ e là anh còn truyền kỳ hơn cả những nhân vật bên trong sách.
Cậu bạn Từ cầm một tấm thảm lông định đắp lên cho anh, chính ngay lúc chiếc thảm lông được đắp lên, cánh tay của người đàn ông vốn đang ngủ đã để xuống, trong phút chốc liền mở mắt ra.
Đột nhiên đối mặt với anh, cậu bạn Từ giật nẩy mình, cậu đánh thức anh rồi sao? Tiêu rồi tiêu rồi, đánh thức một con sư tử vừa mới ngủ, rốt cuộc là cậu lớn gan bao nhiêu cơ chứ!
“Mấy giờ rồi?” Giang Hành Mặc nheo mắt, giọng nói trầm khàn.
Từ Chi Hàn sợ sệt: “Mới sáu giờ, anh ngủ thêm chút đi, giai đoạn một đã thành công rồi, còn lại thì chúng ta có thể...”
Còn chưa nói xong, Giang Hành Mặc đã ngồi bật dậy, anh cuối đầu nhìn đồng hồ, sau khi xác định rõ thời gian, thấp giọng mắng: “Đ.m.”
Từ Chi Hàn hít sâu, tiêu rồi tiêu rồi, tức giận rồi!
Giang Hành Mặc lập tức đứng dậy, hỏi Từ Chi Hàn: “Xe của cậu còn điện không?”
“Còn còn còn.” Giang Hành Mặc nhanh chóng đáp: “Có thể đi được 400 km!”
Giang Hành Mặc nói: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Sao Từ Chi Hàn dám do dự, nhanh chóng xòe hai tay dâng lên.
Giang Hành Mặc dường như là có việc gấp, bước nhanh ra ngoài, khi sắp ra khỏi cửa lại giống như nhớ đến điều gì, quay đầu đi ngược trở về.
Từ Chi Hàn không dám thở mạnh, chỉ giương mắt nhìn theo.
Giang Hành Mặc lục ra một túi đựng quần áo bên dưới đống sách, dưới sự kinh ngạc của Từ Chi Hàn lấy ra một bộ vest thẳng thóm. Tiếp theo anh bắt đầu cởi đồ, ngay tại khu vực nghỉ ngơi trong góc này, cởi xuống áo thun và quần dài, lộ ra dáng người đủ để khiến cho biết bao cô gái gào thét.
Khuôn mặt Từ Chi Hàn ngu ngơ, hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu này.
Động tác của Giang Hành Mặc nhanh chóng, cởi xuống đồ thường thay lên đồ vest, lập tức từ một ông Giang mệt mỏi sa sút biến thành một anh Giang phong độ thanh thoát, nhẹ nhàng.
Cuối cùng Từ Chi Hàn cũng hiểu được, cậu hỏi nhỏ: “Anh có hẹn?”
Giang Hành Mặc liếc nhìn cậu, ý là cậu đang nói thừa.
Từ Chi Hàn im lặng, vẫn là lấy hết can đảm nhắc nhở nói: “Anh có cần dao cạo râu không?”
Mặc dù là như thế này cũng rất tốt: bên trong sự tao nhã có mang chút ngang bướng, cũng đẹp.
Giang Hành Mặc sờ cằm, nhớ đến cô vợ giờ đây “mười tám tuổi”, nói: “Tìm cho tôi một cái đi.”
Từ Chi Hàn nhìn ra được anh đang vội, cậu lại rất giỏi phối hợp với anh, dường như là nhanh chóng đưa ra phương án: “Anh đi gội đầu đi, em đi tìm dao cạo râu và máy sấy tóc.”
Giang Hành Mặc rờ vào tóc của mình, cuối cùng vẫn chấp nhận đề xuất này.”
Tốc độ của hai người cực kì nhanh, Giang Hành Mặc vừa gội đầu xong, Từ Chi Hàn đã đi đến.
Nhìn thấy máy sấy tóc, Giang Hành Mặc nói: “Không cần sấy đâu, đợi đến nới thì tóc cũng khô rồi.”
Cậu bạn Từ xứng đánh là “cánh tay đắc lực”, rất giỏi trong