Gọi cô là chị, còn phải thật lòng, gọi lớn tiếng nữa.
Khuôn mặt Giang Hành Mặc tối sầm xuống.
Người quen thuộc với anh khi nhìn thấy nét mặt này của anh thì cũng phải lo sợ trong lòng, những người có tố chất tâm lí kém một chút e rằng còn phải đổ mồ hôi lạnh trên đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bạn học tiểu Hạ hiện giờ vẫn chưa quen thuộc với anh.
Cô đè thấp giọng mà hỏi: “Có nghe thấy không?”
Giang Hành Mặc: “...” Nghe thấy rồi, còn có thể nhớ cả đời.
Hạ Sở tiếp tục hoàn thiện kịch bản: “Khi anh đi ra từ phòng thử đồ liền hỏi tôi, chị ơi, chị thấy em mặc bộ đồ này có đẹp không?”
“Nhớ là phải nhấn mạnh chữ chị nha.”
“Nếu không thì bây giờ anh gọi thử đi? Để tránh một lát nói chuyện không rõ ràng.”
Giang Hành Mặc thật sự rất ngứa tay, chỉ cảm thấy khuôn mặt trắng mịn như trứng gà này của cô thật sự đang thiếu nhéo mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở rất nhạy bén, nhận ra được sự không vừa lòng của Giang Hành Mặc, nhưng cô đâu biết được sự thật? Mạch suy nghĩ đã hoàn toàn lệch rồi: “Để anh hỏi tôi có đẹp hay không có phải là quá ẻo lả rồi hay không? Thế thì anh hỏi hợp hay không? Tôi cũng không rõ bọn đàn ông các anh nói chuyện như thế nào.”
Giang Hành Mặc giơ tay, xụ mặt chạm vào má trái của cô.
Hạ Sở giật mình: “Làm gì thế?”
Giang Hành Mặc nghiêm túc: “Hạt cơm.”
Hạt cơm? Hạ Sở cực kì hoảng sợ, vừa sờ mặt vừa đè thấp giọng hỏi: “Có hạt cơm? Sao có thể? Buổi trưa tôi ăn...”
Cô rất nhanh phản ứng kịp: “Anh lừa tôi!”
Lúc này nhân viên cửa hàng đã đi đến, Giang Hành Mặc đứng dậy, đi theo cậu ấy đến phòng thử đồ.
Hạ Sở thở phì phì lẩm bẩm: “Tên nhóc xấu xa!”
Cô sợ nhân viên cửa hàng nghe thấy, giọng nói đè xuống rất thấp, vì vậy Giang Hành Mặc cũng không nghe thấy.
Cái này nếu như để cho anh nghe được... ha ha, anh còn có thể thế nào? Còn không phải là thành thật mà chịu đựng.
Một lát sau, Giang Hành Mặc đi ra từ phòng thử đồ.
Anh thay một bộ đồ vest màu đen tinh tế, bên trong bận một chiếc áo sơ mi màu trắng sạch sẽ, cổ áo thắt một cái nơ đen, bộ đồ thật sự quá vừa người, cắt may cũng quá tuyệt vời, thể hiện hết toàn bộ mọi ưu điểm trên người anh.
Vai rộng eo hẹp chân dài, lại thêm khuôn mặt khôi ngô đó, nét mặt lạnh nhạt, Hạ Sở dường như nhìn thấy được một cơn gió trong veo của những ngày mùa hè, lướt nhẹ qua mặt, thổi đến tận đáy lòng.
“Hạ Tổng, dáng người của em họ Ngài thật sự quá tốt, bộ quần áo này rất hợp với anh ấy...”
Giọng nói của nhân viên cửa hàng gọi mạch suy nghĩ của Hạ Sở về, cô hắng giọng, hoàn toàn quên mất chuyện kêu chị, chỉ đành gắng gượng che đậy nhịp tim siêu nhanh của mình: “Rất, rất tốt, chính là...”
Giang Hành Mặc ngắt lời cô: “Được không? Có quá trẻ hay không.”
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng nói: “Còn trẻ tốt mà, dù gì thì buổi tiệc khiêu vũ cũng là một nấc thang để trưởng thành, mặc như thế này rất hợp.”
Có lý, ánh mắt của nhân viên cửa hàng thật sự rất chuẩn, bộ quần áo này đúng thật là rất hợp theo yêu cầu mà trước đó Hạ Sở đưa ra. Không những là tô điểm lên mọi ưu điểm về dáng người của Giang Hành Mặc, mà còn thể hiện được sức sống của người trẻ tuổi nhờ vào một chiếc nơ cài nho nhỏ, đó là một loại cảm giác ào ào như gió, một sự mát mẻ thấm vào lòng người.
Thật là đẹp đến mức làm tim người ta đập thình thịch mà!
May mà Hạ Sở vẫn chưa “bị cái đẹp làm cho mê muội”, cô cố ép mình bình tĩnh nói: “Đổi thành sơ-mi màu đậm, không cần nơ, dùng cà-vạt.”
Nhân viên cửa hàng đương nhiên là nghe lời cô, đi chuẩn bị.
Một lát sau, Giang Hành Mặc lại đi ra.
Vẫn là bộ vest màu tối, nhưng đã đổi kiểu dáng, càng tinh tế càng tỉ mỉ cũng càng phẳng phiu hơn, sơ-mi bên trong đã đổi thành màu xám bạc khiêm tốn, kết hợp thêm áo ghi-lê và cà-vạt. Anh chỉ đứng đó như bình thường nhưng cảm giác áp bức làm người khác kinh ngạc lại ùn ùn kéo đến, đây là sự sâu lắng, sự lạnh lẽo được giấu bên trong bao kiếm nhưng lại cực kì nặng nề, cướp đi sự can đảm của người khác khi đối mặt với anh.
Hạ Sở ngơ ngác, xung quanh chợt yên lặng đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng kim rơi xuống đất, ngay cả người có tài ăn nói như nhân viên cửa hàng cũng không nói nên lời, dường