Hạ Sở hoàn hồn lại: Giang Hành Mặc là ai? Cô chưa bao giờ nghe đến cái tên này.
Lúc Cao Tình còn nhỏ, miệng lưỡi rất sắc bén, lúc chửi người khác không bao giờ lặp từ và cũng chưa bao giờ thua trong các cuộc cãi vã, là người nổi tiếng cả trường.
Bây giờ lớn tuổi hơn, năng lực cũng cao hơn, giọng nói sôi sục, khí thế như hồng(1), trong mấy phút đã gắn chặt Giang Hành Mặc vào cây cột sỉ nhục “cặn bã, quá cặn bã, quá mức cặn bã”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngoại trừ khuôn mặt, anh ta có điểm nào tốt? Ích kỷ, tính khí thất thường, tính tình kiêu ngạo, hành vi kiêu căng, miệng lưỡi độc địa, số người anh ta đắc tội trong một ngày vượt xa hơn hẳn số người mà người khác đắc tội trong 365 ngày!”
Người này là người thế nào nhỉ... Hạ Sở không nhịn được thổn thức: Thấy Cao Tình để ý như thế, chẳng lẽ người tên Giang Hành Mặc là bạn trai của cô ấy? Nghĩ đến bây giờ đã là mười năm sau, tâm trạng của cô lại có chút phức tạp —— biết đâu là chồng thì sao. Thiệt là, đừng nói là làm phù dâu cho Cao Tình, ngay cả hôn lễ của cô ấy có thể cô cũng đã bỏ lỡ!
Hạ Sở đang suy nghĩ miên man, Cao Tình lại đột nhiên im lặng, giống như một con chim bói cá bị mắc kẹt, đậu trên cành cây, nhìn người bạn của mình bị mất đi đôi cánh nằm dưới gốc cây với ánh mắt vừa tức giận bạn không biết tranh giành vừa vô cùng thương tiếc.
“Mình thật hối hận.” Cao Tình nói, “Đáng lẽ lúc đó mình nên đánh cậu ngất xỉu rồi kéo cậu ra khỏi đám cưới.”
Lượng thông tin trong câu này quá lớn, Hạ Sở cảm giác có chút mông lung.
Cao Tình thở dài một hơi nói: “Hạ Sở, chuyện như vậy rồi, cậu còn chưa hết hi vọng à?”
Hạ Sở hồi hộp một lúc, Cao Tình cẩn thận hỏi cô: “Cậu vẫn còn chờ mong vào Giang Hành Mặc ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, vọng lại trong căn phòng đen trắng đan xen, giống như một đoạn âm thanh hệ thống trong trò chơi, nói rất rõ ràng, rành mạch lại ngập tràn cảm giác không chân thật.
Hạ Sở cảm thấy thật vô lý, cô nghĩ: Hóa ra Giang Hành Mặc là bạn trai của cô ư? Không, là chồng mới đúng.
Chưa hết hy vọng? Vẫn chờ mong? Hạ Sở không có chút cảm giác nào, thứ cô có thể cảm nhận được chỉ có sự cởi mở trong lòng, giống như biển xanh trời trong bên ngoài, không hề có chút lo lắng và buồn phiền, trái tim ở bên trong thậm chí còn ‘sóng yên biển lặng’ hơn, chỉ có chút nghi ngờ về tình trạng bây giờ và nỗi nhớ gia đình.
Hạ Sở chưa kịp nói lời nào, Cao Tình lại xem là cô ngầm thừa nhận, cô nhíu mày, vừa hơi chán nản vừa ngập tràn đau lòng: “Cậu đi theo anh ta tám năm, liều mạng làm việc bất kể ngày đêm cho anh ta, sao anh ta có thể đối xử với cậu như thế...”
Nói đến đây, Cao Tình không nói tiếp được nữa. Cô là người ngoài cuộc mà còn cảm thấy lòng đau như cắt, Hạ Sở là người trong cuộc thì phải có tâm trạng thế nào đây.
Ai có thể tưởng tượng được, chẳng qua chỉ là một cái nhìn thoáng qua của tuổi trẻ, Hạ Sở đã cố chấp đến tận bây giờ.
Thật ra, đã rất lâu rồi Cao Tình không gặp Hạ Sở, ít nhất cũng nửa năm. Chủ yếu là bởi vì Hạ Sở quá bận, lịch trình luôn kín đến mức làm cô không nỡ làm phiền. Lần này cô có thể gặp được Hạ Sở, là vì tối hôm qua Hạ Sở chợt gọi điện thoại cho cô, hẹn cô cùng ăn trưa.
Cao Tình thấy Hạ Sở ngày càng gầy gò, trong lòng rất khó chịu. Mấy ngày trước cô vô tình lật đến hình tốt nghiệp hồi cấp ba, nhìn thấy Hạ Sở năm mười tám tuổi mặc đồng phục, mỉm cười ngại ngùng.
Lúc đó cô luôn chê Hạ Sở không biết trang điểm, không yêu cái đẹp, nói cô nàng đọc sách riết rồi thành con mọt sách luôn, không biết quý trọng khoảng thời gian tươi đẹp.
Nhưng bây giờ cô lại càng không muốn nhìn thấy một Hạ Tổng xinh đẹp nổi tiếng trên các trang tin tức, cô xinh đẹp, quyến rũ, có được địa vị và sự giàu có mà người bình thường không thể tưởng tượng được nhưng lại càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng không giống một con người.
Cô ấy giống như một que diêm, bùng cháy điên cuồng trong một khoảng thời gian cực kì ngắn, tỏa ra ánh sáng và sức nóng lạ thường nhưng cũng đang tiều tụy với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Mỗi lần Cao Tình đều nhắc nhở chính cô không được nhắc đến Giang Hành Mặc nhưng vừa thấy Hạ Sở thì cô liền không nhịn được.
Nếu không phải bởi vì Giang Hành Mặc, sao mà Hạ Sở có thể gầy gò như thế này? Nếu không phải bởi vì Giang Hành Mặc, Hạ Sở cần gì phải vất vả cực nhọc như thế? Nếu không phải bởi vì Giang Hành Mặc, sao Hạ Sở có thể đau khổ không thiết sống như thế?
Giang Hành Mặc, ba chữ này là tội lỗi của Hạ Sở.
Buổi trưa hai người không đi ra ngoài ăn, Cao Tình xuống bếp nấu mấy món, việc này đúng thật là làm Hạ Sở thấy vô cùng mới mẻ, cô không bao giờ nghĩ đến Tình Nhi còn có trình độ này, phải biết rằng Cao Tình của năm đó chính là “Đại tiểu thư” Cao Tình ngay cả muối và bột ngọt còn không phân biệt rõ nữa là.
Hạ Sở vô cùng tò mò nhưng không dám nhiều lời, vừa tỉnh dậy đã là mười năm sau cũng quá kỳ lạ rồi, cô sợ nói ra sẽ bị xem là tinh thần có vấn đề.
Hơn nữa, mười năm cũng quá lâu, Tình Cách Cách thì biết nấu ăn, cô thì gả cho một tên cặn bã, ai mà biết được có còn chuyện gì mới mẻ nữa không.
Đặt đồ ăn lên bàn, Cao Tình phấn khích nói: “Khui một chai rượu đi.”
Hạ Sở có một bóng ma tâm lý với rượu, cô cảm giác chính cô bởi vì một ly rượu đó nên mới xuyên đến mười năm sau.
Có điều cô cũng chợt nghĩ lại, lại cảm thấy uống một chút cũng khá tốt, không chừng cô lại quay về đó? Thế nên Hạ Sở nói: “Được.”
Cô tiện tay cầm một cái chai lên, Cao Tình vội vàng nói: “Ôi chao, Hạ Tổng, ‘tiểu nhân’ biết Ngài không thiếu tiền nhưng mà chai này thì bỏ qua đi, mình chịu không nổi!”
Hạ Sở: “...” Không phải chỉ là một chai rượu vang thôi sao? Chẳng lẽ là chai Château Lafite-Rothschild năm 1982 trong truyền thuyết?
Hạ Sở không hiểu, chỉ nói: “Rượu là để cho người uống.”
Trong lòng Cao Tình vẫn rất cảm động, đương nhiên có cảm động đến mấy cô cũng sẽ không mạnh miệng ‘uống tiền’, cô lấy một chai Burgundy nói: “Chai này được rồi.”
Hạ Sở hoàn toàn không nhìn ra được sự khác nhau giữa chúng nên chỉ nghe theo Cao Tình.
Vừa uống thế này, hai người thế mà đã uống hết cả hai chai.
Cao Tình say mèm đến mức nằm bò lên bàn mắng trời mắng đất, Hạ Sở lại cảm vẫn ổn, cơ thể của cô vẫn thích ứng được, không có cảm giác say gì cả, đầu óc cực kì tỉnh táo.
Rõ ràng Hạ Sở năm mười tám tuổi vừa đụng đến rượu đã say, thế mà bây giờ lại đã có dáng vẻ nghìn chén không say.
Hạ Sở lắc lắc chiếc ly, nhìn chất lỏng màu đỏ đẹp mắt bên trong, không chút hoảng hốt.
Cố rất quen thuộc với nó, làm sao để uống rượu, làm sao để tỉnh rượu, làm sao để cầm ly rượu, cô đều thành thạo đến mức như đã làm vô số lần.
Nhưng trên thực tế, cô chưa từng chạm đến một giọt rượu vang đỏ, xem ra đây là ký ức của chính cơ thể cô.
Hạ Sở đưa Cao Tình vào phòng cho khách, chính cô lại không hề buồn ngủ chút nào, trong lòng cô đang có cả đống chuyện, muốn đi tìm câu trả lời.
Cao Tình nói rất nhiều nhưng thứ đem đến cho cô chỉ là sự nghi ngờ nhiều hơn thôi.
Giang Hành Mặc là ai? Chồng của cô? Nhưng trong ngôi nhà này không hề có chút dấu vết của một người khác sống ở đây.
Cô rất yêu anh? Nhưng anh đối xử với cô không tốt?
Còn câu ‘cô đi theo anh ta tám năm’ đó... Cô biết anh từ thời học đại học? Là bạn cùng lớp hay là đàn anh khóa trên?
Hạ Sở hoàn toàn không biết.
Thậm chí cô còn không biết mình thi đậu trường đại học nào, không biết mình học chuyên ngành gì, càng không biết nghề nghiệp hiện tại của mình.
Vừa tỉnh dậy, xung quanh cô đều là sương mù dầy đặc.
Nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, có hơi độc trộn lẫn với màn sương mù dày đặc này, tùy tiện chạm vào, có thể sẽ ăn mòn chính mình.
Hạ Sở mở điện thoại ra trước, cô phát hiện trong thư mục tên ‘mạng xã hội’ ngoài QQ ra thì còn có một thứ đồ tên là Wechat.
Hạ Sở nhấn mở QQ ra không nhìn thấy bất kỳ một tin tức có ích nào nhưng sau khi mở Wechat ra thì lại nhìn thấy một video ngắn mà ba mẹ gửi đến.
Họ đang đi nghỉ mát, khung cảnh Venice trên mặt nước đẹp như một cuộn tranh tinh xảo được bày ra.
Trên thành phố bên mặt nước, khí sắc của ba mẹ đều rất tốt, ba mập lên rồi, khi cười còn có nọng dưới cằm;