Hạ Sở tiếp tục xem, càng xem càng thổn thức.
Cao Tình nói rằng Giang Hành Mặc chỉ được mỗi khuôn mặt, những thứ khác đều cực kì tệ nhưng Hạ Sở xem hết Baidu Baike cũng không thấy câu miêu tả nào liên quan đến vẻ bề ngoài của anh ta mà trái lại đều đang giới thiệu CV làm người khác ngạc nhiên của anh ta, đầu óc thiên tài cùng với “đế quốc” huy hoàng mà chỉ mất mười mấy năm ngắn ngủi đã tạo ra.
Hạ Sở chú ý đến một chỗ rất thú vị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô và Giang Hành Mặc kết hôn vào đêm trước giáng sinh năm 2017, mà một tuần trước khi kết hôn, Giang Hành Mặc đã từ chức CEO ở tập đoàn Liên Tuyến, thông qua Nghị quyết của Hội đồng Quản trị, cuối cùng do Hạ Sở tiếp nhận chức vụ đó.
Hai chuyện này có liên quan gì hay sao? Hay chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần?
Trong Baike viết như thế này: Giang Hành Mặc yêu sâu đậm và tin tưởng người vợ Hạ Sở. Hai người vừa là đôi vợ chồng khăng khít thân mật vừa là bạn đồng hành hợp tác có một không hai. Trước hai người, tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được một đôi tình nhân lại có thể ăn ý và bổ sung cho nhau về mọi mặt như thế...
Hạ Sở xì mũi coi thường với chuyện này, cô suy nghĩ bằng cái đầu mười tám tuổi của mình cũng cảm thấy trong đó có gì đó mờ ám.
Thật ra có rất nhiều chỗ trùng hợp trong Baike của hai người, gần như là rập khuôn: Giang Hành Mặc ở phía trước, cô ở phía sau. Chuyện này trái lại đã đúng với câu nói của Cao Tình: “Cậu đi theo anh ta tám năm...”
Sau khi Hạ Sở xem hết những thứ có thể xem, cuối cùng bắt đầu tò mò vẻ bề ngoài của Giang Hành Mặc.
Cô rất tò mò, một người đàn ông có thể khiến mình thích, có dáng vẻ như thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao cô năm mười tám tuổi hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được chính cô sẽ yêu ai. Cô cảm thấy bài thi rất “đẹp trai”, “nói chuyện yêu đương” với nó còn có thể đổi lấy được thành tích tốt, cớ sao lại không làm.
Hạ Sở cực kì hào hứng muốn nhìn dáng vẻ của “người đàn ông cặn bã”, kết quả là tìm khắp cả hệ thống Internet cũng không tìm thấy một tấm ảnh nào cả.
Anh ta từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn, không tham dự bất kỳ một sự kiện công khai nào, trong thời đại internet như bạch tuộc này, Giang Hành Mặc cứ như đã đội lên một chiếc nón tàng hình vậy, hoàn toàn không xuất hiện.
Có rất nhiều tin đồn về chuyện này, có người nói anh ta xấu trai, xấu hổ khi gặp người khác; Có người lại nói cơ thể anh có khiếm khuyết, không muốn để lộ ra; Cũng có người nói anh ta nhát gan sợ chết, số người đắc tội quá nhiều, sợ bị người ta đánh chết.
Hạ Sở không nhịn được, lần lượt giơ ngón tay cái lên với các ý kiến đó.
Nói rất có lý, cô thực sự không thể không đồng ý.
Trên mạng không có hình, thậm chí trong điện thoại máy tính của Hạ Sở cũng không có, quá hơn nữa là cô đã lật hết cả ngôi nhà, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn của hai người cũng đều không tìm thấy!
Nếu không phải tất cả mọi người đều nói hai người đã kết hôn rồi thì cô quả thực phải nghi ngờ đây là một trò đùa.
Cao Tình nói cô cực kì yêu Giang Hành Mặc, cô cũng thật sự không nhìn ra.
Yêu một người mà ngay cả một tấm hình của người đó mà cũng không có hay sao? Yêu một người mà không hề quan tâm đến bất kỳ tin tức gì liên quan đến họ? Yêu một người mà thật sự có thể quên sạch như vậy à?
Dấu vết về Giang Hành Mặc duy nhất trong điện thoại cô chính là số điện thoại đó. Bị nhấn chìm giữa vô vàn số điện thoại khác trong danh bạ, bình thường, rất bình thường, không chút thu hút, không có ghi chú, không có yêu thích, chỉ là ba chữ đơn giản xa lạ —— Giang Hành Mặc.
Như thể một người không đáng nhắc đến nhất, chỉ lễ phép lưu lại số điện thoại, không bao giờ liên lạc nữa.
Hạ Sở cảm thấy Cao Tình nghĩ quá nhiều rồi, tình cảm mà cô dành cho Giang Hành Mặc chắc chắn không như những gì cô ấy nghĩ.
Lúc này Hạ Sở trẻ tuổi vẫn còn không hiểu, hai con người đã từng trải qua nhiều chuyện như thế, cuộc đời đều gắn chặt vào nhau như vậy mà lại có thể không có chút dấu vết của đối phương, có thể xa lạ và xa cách nhau như vậy, chính điều đó đã là chuyện cực kì không bình thường.
Cô không hiểu là: Yêu một người, đôi khi ngay cả một tấm hình cũng không dám nhìn; Yêu một người, cũng có lúc đau buồn đến mức ngay cả một câu cũng không thể nói ra được; Yêu một người, ngược lại thật sự muốn khoét sạch người đó ra khỏi đáy lòng.
Hạ Sở lại tìm kiếm “Liên Tuyến”, đây là công ty do Giang Hành Mặc sáng lập, trong vòng hơn mười năm đã phát triển từ một công ty non trẻ thành một công ty hàng đầu về Internet. Sản phẩm chủ yếu của nó là các trò chơi và các trang mạng video, gần như là một lưới bắt hết tất cả các hạng mục kiếm nhiều tiền nhất hiện nay.
Hạ Sở cảm thấy không thể tin được. Từ nhỏ cô chưa từng chơi game, cũng không thích chơi, bây giờ lại quản lý một công ty game, thậm chí còn tham gia vào việc tạo ra nó, trở thành một trong những người sáng lập.
Cuộc đời, đúng thật là luôn luôn thay đổi.
Buổi tối, Tình Cách Cách tỉnh lại, cô đỡ trán, cực kì khó chịu lại nhìn đến Hạ Sở —— người uống nhiều hơn cô nhưng lại không có chút chuyện gì, cô càng khó chịu hơn.
Cao Tình yếu ớt nói: “Mười năm trước mình dùng một ly rượu chuốc say cậu, mười năm sau ai có thể chuốc say cậu, mình sẽ gọi người đó là ba.”
Hạ Sở trêu ghẹo cô: “Coi chừng mình thật sự tìm một người ba cho cậu đấy.”
“Nếu thật sự có thể tìm được, mình còn phải thật cảm ơn đó...” Cô còn chưa nói xong, lại ngây người.
Hạ Sở không biết vì sao cô ấy ngây người, một lúc sau Cao Tình mỉm cười nói: “Xem ra cậu cũng có chút say.”
Lời này có chút khó hiểu, Hạ Sở không thể hiểu được nhưng bởi vì bầu không khí thay đổi, nên cô cũng thu lại nụ cười trên mặt.
Cao Tình chỉ là đã quá lâu không nhìn thấy cô cười thế này, cũng rất lâu không nghe thấy cô nói lời trêu đùa, cho nên rất không quen.
Khoảng 9 giờ, một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường đến đón Cao Tình, Cao Tình nói lời tạm biệt với Hạ Sở, trước khi đi lại dặn cô: “Cố gắng ăn cơm, đừng thức khuya, sức khỏe quan trọng hơn.”
Câu này giống hệt câu mẹ Hạ nói, trái tim Hạ Sở vừa ấm áp vừa khó chịu.
Cô thật muốn Cao Tình có thể ở lại lâu hơn nhưng rõ ràng chuyện này là chuyện không thể nào.
Cao Tình cũng có gia đình riêng của mình.
Người đàn ông đến đón cô ấy rất câu nệ khi nhìn thấy Hạ Sở, trên khuôn mặt không che dấu được sự lấy lòng.
Sắc mặt của Cao Tình lại lạnh xuống, không cho cơ hội để người đàn ông đó nói chuyện đã nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông chỉ đành đuổi theo, trước khi đi còn liên tiếp nói xin lỗi với Hạ Sở.
Hạ Sở mỉm cười, nói: “Có thời gian thì cùng đến chơi.”
Đôi mắt của người đàn ông sáng lên, thứ ánh sáng bật ra đó không liên quan gì đến tình cảm, đó là một loại sắc thái khác —— thứ mà Hạ Sở xa lạ nhưng lại chợt hiểu rõ.
Bọn họ rời đi, Hạ Sở lại ngập tràn dấu chấm hỏi trong lòng. Đó là chồng của Cao Tình sao? Đó là kiểu người mà lúc trẻ Cao Tình ghét nhất.
Cung Thần đâu? Người khiến Cao Tình yêu đến chết đi sống lại, suýt chút nữa bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học đâu.
Hạ Sở lắc đầu, thu lại mạch suy nghĩ.
Cao Tình hai mươi tám tuổi, chắc là trưởng thành hơn, hiểu rõ hơn cô nhiều.
Hạ Sở tưởng rằng chính cô sẽ mất ngủ nhưng thực ra cô ngủ khá ngon.
Chiếc giường vô cùng thoải mái, chăn cũng vô cùng quen thuộc, điều khiến người khác thán phục hơn chính là nhiệt độ trong phòng luôn được duy trì ổn định.
Không lạnh cũng không nóng, thích hợp đến mức không thể thích hợp hơn.
Cô không hề điều chỉnh bất cứ cái gì, cũng không tìm thấy chiếc remote có thể điều chỉnh nào, cứ như ngôi nhà này có “suy nghĩ”, chính nó có thể phán đoán được nhiệt độ, hơn nữa rất vừa phải, làm cho cô vô cùng thoải mái.
Tuy là ngủ rất ngon nhưng chiếc báo thức lúc trời còn chưa sáng khiến da đầu cô như muốn nổ tung.
Bây giờ mới mấy giờ? Sao mà nên rời giường rồi? Hạ Sở mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ: bốn giờ đúng.
Cái quái gì vậy, ai muốn bốn giờ thức dậy! Hạ Sở đắp chăn, lật người tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này lại ngủ ra chuyện luôn rồi!
“Megan, xe đến rồi.” Một giọng nói vang lên trong phòng làm cho Hạ Sở đang ngủ mơ giật nẩy mình.
Megan là ai? Xe nào đến rồi? Đầu óc Hạ Sở trống rỗng vài giây sau đó tỉnh táo lại!
Đúng rồi, cô không phải đang trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, mà là xuyên mười năm sau, Megan là tên tiếng anh xa lạ của cô.
Hạ Sở lấy điện thoại ra, nhìn thấy mới năm giờ.
Năm giờ! Năm giờ! Mới năm giờ mà cô muốn đi đâu?
Hạ Sở cố gắng thức dậy, không hề biết nên trả lời lại giọng nói vừa rồi như thế nào. Cô theo bản năng của cơ thể bước vào phòng tắm, ngây người trong lúc rửa mặt.
Cái gương trước mặt cô sáng rực bóng loáng, cực