Nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của ba mẹ, bất kể làm sao cô cũng không thể nói ra hai chữ “ly hôn” được!
Ba Hạ vừa hát khẽ vừa nấu ăn, mẹ Hạ kéo tay Hạ Sở đi sắp xếp hành lí.
“Nước hoa này là cho tiểu Tình.” Mẹ Hạ nói: “Mùi nước hoa này không quá chững chạc đi? Mẹ ngửi thấy mùi khá thơm, cô gái ở quầy bán hàng nói mấy người trẻ bọn con đều thích mùi này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao mà Hạ Sở hiểu mấy thứ này? Có điều cô láng máng nhớ được trên bàn trang điểm của mình có một chai giống vậy, đáp: “Không chững chạc, cậu ấy chắc chắn sẽ thích.”
Mẹ Hạ rất vui, lại lấy ra thêm một chai: “Chai này cho con.”
Trong lòng Hạ Sở vừa chua xót vừa ngọt ngào... sau khi mẹ biết được chai nước hoa này không chững chạc mới lấy ra tặng cô, chắc hẳn là mẹ sợ cô con gái bây giờ không hề thiếu bất kì món gì ghét bỏ nó.
Nhưng sao mà cô có thể ghét bỏ những món đồ mẹ tặng cơ chứ.
Hạ Sở cười cong đôi mắt nói: “Cảm ơn mẹ!”
Mẹ Hạ thở phào một hơi, tiếp tục thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Bà mang về cho Hạ Sở rất nhiều, hoặc có thể nói là hơn phân đồ trong hành lí đều là cho Hạ Sở.
Có những món trang sức và mỹ phẩm đắt tiền, còn có một số món đồ vụn vặt, không đáng tiền nhưng lại ngập tràn yêu thương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như Hạ Sở có thể tưởng tượng được, khi mẹ đi dạo qua một con phố, nhìn thấy một khối nam châm tủ lạnh (1) nho nhỏ, cũng đều muốn mua về cho con gái.
Không liên quan đến giá của nó, chỉ bởi vì bà đặt cô trong lòng, đem theo cô cùng đi du lịch.
Bữa tối rất thịnh soạn, bạ Hạ cứ như nóng lòng mong muốn ép con gái ăn một mạch để cô trở nên mập mạp vậy, nấu mấy món đều là món cô thích ăn, lượng đồ ăn lại còn rất nhiều, cứ như là sợ cô không đủ ăn vậy.
Hạ Sở nhìn đến mấy món ăn liền cảm thấy đói, may mà cô cũng không cần lo lắng giảm cân, ăn rất vui vẻ.
Cả gia đình vô cùng vui vẻ hòa thuận, thức ăn nhét đầy bụng Hạ Sở, hạnh phúc đong đầy trong lòng cô, sự can đảm cũng theo đó mà chạy khắp máu huyết của cô.
Nơi có ba mẹ chính là nhà, cho dù là có xuyên thời gian đi chăng nữa.
Một ngày tốt đẹp kết thúc, ngày kế tiếp sau khi Hạ Sở ngồi trên chiếc xe đến công ty thì bắt đầu buồn rầu.
Đã xuyên đến mười năm sau lâu như vậy, cô vẫn chưa gặp qua Giang Hành Mặc lần nào.
Cô hoàn toàn không muốn gặp anh, đoán chừng anh cũng không muốn gặp cô.
Người mà luôn không gặp được mới tốt, Hạ Sở rất mong muốn cứ vậy cả đời không qua lại với anh.
Nhưng mà, lời hứa tối qua của cô với ba mẹ vẫn còn quanh quẩn bên tai: “Có thể về, tuần sau sinh nhật mẹ khẳng định anh ấy có thể về kịp.” Các loại âm thanh cứ lởn vởn xung quanh mãi không dứt!
Hạ Sở ấn ấn huyệt thái dương, nghĩ đến đã đau đầu.
Ethan hỏi cô: “Sắp xếp vào ngày mốt có được không?”
Hạ Sở hoàn hồn: “Sao?”
Ethan lặp lại: “Liên quan đến đề án tuyên truyền “Huyết Liệp”, Cố Tổng muốn gặp mặt ngày để nói chuyện.”
Hạ Sở chỉ đành thu lại mạch suy nghĩ, chú ý đến công việc: “Cố Ức Hàng?”
Ethan đáp: “Đúng vậy.”
Hạ Sở nói: “Được, ngày mốt đi.”
Việc tuyên truyền trò chơi lúc nào cũng nhấp nhô, Hạ Sở cũng hao tâm tổn trí rất nhiều vì chuyện này, có thể nhanh chóng giải quyết được là chuyện tốt.
Sau khi làm hết công việc trong ngày, sắc trời dần tối Hạ Sở ngồi trong phòng làm việc, một tay lướt điện thoại.
Cô phải chủ động liên lạc với Giang Hành Mặc, cần nhắc trước với anh về chuyện sinh nhật của mẹ vào tuần sau. Cô mới không ngây thơ cho rằng tên đàn ông cặn bã đó sẽ nhớ được sinh nhật của mẹ vợ.
Nhưng mà cô không muốn gọi điện thoại cho anh.
Không liên lạc lâu như vậy, nếu như cô liên lạc trước thì giống như là nhận thua trước vậy, làm người ta rất không phục.
Cô mới không thua đâu, cô chỉ muốn nhanh chóng ly hôn với anh ta!
Chỉ là ...
Nhớ đến khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của ba mẹ, cô nằm bò trên bàn gào thét một tiếng, thiệt tình là không thể làm được mà!
Nói chung là trước tiên cần vượt qua được tiệc sinh nhật, sau đó cô sẽ thì thầm bên tai ba mẹ từ từ, nhất định có thể đủ để hai người họ chấp nhận sự thật!
Hạ Sở cầm điện thoại lên, mở danh bạ ra, lướt đến tên Giang Hành Mặc.
Lúc sắp nhấn vào, ngón tay cô chợt rụt lại, sau khi rụt lại ba lần thì cô đã quyết tâm, nhấn gọi!
Màn hình chuyển sang chế độ gọi, nhìn đến ba chữ Giang Hành Mặc, cổ họng Hạ Sở chợt nghẹn lại, giống như là có một khối đá chặn ở đó, vừa nặng vừa chát.
Nhưng đầu bên kia điện thoại, lúc Giang Hành Mặc uống một ngụm cà phê, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Anh nghiêng đầu nhìn qua, cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại làm anh bất thình lình ngồi thẳng lại.
Là Hạ Sở.
Cô gọi điện thoại cho anh, không phải gọi cho Dante, mà là gọi cho Giang Hành Mặc.
Giang Hành