Tên khốn Giang Hành Mạc này!
Hạ Sở xác định, chắc chắn và quả quyết rằng anh ta đang cố ý né tránh cô!
Cô đi đến đâu anh ta đều không có ở đó, sao mà có thể trùng hợp như thế được?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc chắc là có người mật báo tin tức, để cho anh ta đi trước một bước.
Anh ta tránh cô làm gì chứ? Hạ Sở không nghĩ ra được lí do, chỉ có thể cho là anh đang nổi sở thích xấu xa, muốn làm cho cô khó xử.
Nghĩ lại thì cũng đúng: Mối quan hệ của hai người không hòa hợp, một nửa công ty đều biết; Hai người không nói chuyện với nhau, những người quen xung quanh càng thêm rõ ràng.
Bây giờ cô chủ động tìm anh ta, anh ta trốn nên không gặp được, cứ như cô đang xin để gặp mặt anh ta vậy, nhất định là đã làm cho anh ta vô cùng đắc ý.
Mặc dù Hạ Sở càng nghĩ càng tức nhưng trong đầu đã bình tĩnh lại, không còn tìm người một cách không biết phương hướng giống như những con ruồi không đầu nữa.
Đầu tiên là cần phải né tránh mấy người thân tín của Giang Hành Mặc, như Từ Chi Hàn; Sau đó phải hành động nhanh chóng tấn công bất ngờ, để cho anh ta không kịp rời đi; Cuối cùng cần phải tìm một nơi nào đó chỉ có một cửa ra vào, như thế thì anh ta sẽ không còn nơi nào để lui nữa!
Hạ Sở thông qua sổ tay theo dõi sát sao hành trình của bọn người Từ Chi Hàn, sau khi phát hiện nhóm người này tập trung đi đến một phòng họp nhỏ, Hạ Sở cảm thấy cơ hội đến rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chính là căn phòng họp nhỏ chỉ có một cánh cửa này, cô bất ngờ đi qua đó, thử xem anh ta còn chạy đường nào.
Chỉ cần gặp được, còn trước mặt nhiều người như thế, cô không tin anh ta có thể quay đầu bỏ đi!
Hạ Sở nén giận, cho bọn họ một khoảng thời gian họp đầy đủ mới xuất phát.
Bên trong phòng họp, Từ Chi hàn đang báo cáo số liệu thử nghiệm Đại Não Liên Tuyến ngày hôm qua, mặc dù xuất hiện một chút rối loạn nhỏ nhưng bởi vì có sự giúp đỡ kịp thời của Giang Hành Mặc, cũng coi như là có hoảng sợ nhưng không có nguy hiểm gì, thuận lợi tiến vào giai đoạn hai, có thể tiếp tục tiến hành theo kế hoạch rồi.
Sau khi Từ Chi Hàn báo cáo xong, Phùng Vũ Hằng kết nối với máy chiếu nói: “Đã đàm phán xong với nhà cung cấp vật liệu cho thiết bị trí năng di dộng (1), có ba nhà đã tiếp nhận bản thiết kế chuẩn bị nghiên cứu phát triển, chỉ là việc phát triển hệ thống thao tác MG vẫn luôn dậm chân tại chỗ.”
Giang Hành Mặc hiểu được cậu nói gì.
Phùng Vũ Hằng vẫn là nhắc nhở nói: “Dự án này trước giờ vẫn luôn do Megan tự mình phụ trách …”
Anh còn chưa nói xong, Giang Hành Mặc đã nói: “Tôi đến làm tiếp nó, gần đây cô ấy bận.”
Phùng Vũ Hằng hơi do dự: “Lão Đại, anh còn phải phụ trách việc phát triển Đại Não Liên Tuyến, có thể dành ra thời gian được không.”
Giang Hành Mặc đúng thật là không thể dành ra thời gian được, anh khao khát một ngày mình có bốn mươi tám tiếng nhưng việc này cũng không thể giao tiếp cho Hạ Sở được.
Trước đây hai người ồn ào tách ra, Hạ Sở mặc kệ không làm nữa, anh cũng không có cách nào tin tưởng cô nữa.
Bây giờ cô đã quên sạch, ngược lại đã không còn những băn khoăn đó nữa nhưng mà cô đã quên sạch chuyên ngành của mình, quên luôn sản phẩm mà chính cô đã bỏ ra biết bao tâm huyết.
Giang Hành Mặc xoa hai đầu chân mày nói: “Tôi sẽ cân đối thời gian.”
Phùng Vũ Hằng còn có thể làm sao? Cục cưng MG nhà anh đáng thương giống như là một đứa trẻ trong gia đình mà ba mẹ đòi ly hôn.
Khi mà Hạ Sở đến, cánh cửa của phòng họp vẫn đang đóng.
Đương nhiên là cô sẽ không xông vào trong để làm phiền cuộc họp của bọn họ, như thế chỉ có thể bị xem là “kiếm chuyện vô cớ”, bị đuổi ra ngoài cũng do cô tự tìm.
Chuyện mà cô phải làm chính là chặn ngay cửa, đợi đến khi bọn họ họp xong, đi ra ngoài.
Đến lúc đó cô xem thử Giang Hành Mặc còn có lí do gì mà không gặp cô!
Sau khi báo cáo xong tiến độ của vài dự án mọi người đứng dậy, đẩy ghế vào, chuẩn bị rời khỏi.
Lúc Giang Hành Mặc đứng lên lướt nhìn điện thoại một chút, tiếp đó con ngươi hơi co lại.
Bởi vì cuộc họp, điện thoại anh cài chế độ im lặng, cho nên điện thoại không có rung.
Tại sao điện thoại phải rung?
Để đề phòng Hạ Sở, anh dựa theo định vị của cô mà cài đặt riêng một chế độ nhắc nhở, khi cô cách anh mười mét thì cảnh báo màu xanh, năm mét là cảnh báo màu vàng, ba mét là cảnh báo màu đỏ.
Lúc này đây trên điện thoại nhấp nháy màu đỏ một cách điên cuồng, không cần nghĩ cũng biết là cô đang ở bên ngoài cửa.
Giang Hành Mặc lập tức nói: “Đợi chút.”
Mọi người đều quay đầu nhìn qua.
Giang Hành Mặc nói: “Nếu nhìn thấy Megan thì nói là tôi không có tham gia họp.”
Mọi người lại ngu ngơ, còn có hơi chút tò mò.
Phùng Vũ Hằng là fan của Megan, là một fan não tàn, vừa nghe thấy Megan ánh mắt đã sáng lên.
Giang Hành Mặc đặc biệt dặn dò anh: “Ron, đặc biệt là cậu không được nói chuyện với cô ấy.”
Phùng Vũ Hằng ngơ ngác, nhanh chóng làm rõ: “Lão Đại, tôi chỉ sùng bái Megan thôi chứ không có ……”
Giang Hành Mặc giương mày: “Không có cái gì.”
Phùng Vũ Hằng bị dọa sợ, khát vọng sống rất mạnh: “Cái gì cũng đều không có!”
Giang Hành Mặc cũng lười lãng phí thời gian với cậu ta, anh nói: “Đợi thêm một phút nữa đi rồi các cậu hay đi ra.”
Sau đó nhóm “trọng thần”(2) của Liên Tuyến đã trơ mắt nhìn bệ hạ của bọn họ trốn vào trong WC.
Phùng Vũ Hằng hỏi nhỏ: “Đây là làm sao vậy?”
Cậu bạn Từ đã kết hôn bình tĩnh nói: “Sở thích, hiểu không?”
Những con người độc thân còn lại chỉ có thể đồng loạt lắc đầu: Không hiểu, thật sự không hiểu.
Cậu bạn Từ rất kiêu căng: “Ơ, vì vậy nên các cậu mới không lấy được vợ.”
Một phút sau, do Từ Chi Hàn kiêu ngạo dẫn đầu, mọi người cùng nhau ra khỏi phòng họp.
Hạ Sở vừa nhìn thấy có người ra, sắc mặt vui mừng, mắt của cô rất to, dáng vẻ mở tròn đôi mắt giống như một chiếc đèn pha nhỏ, quét mắt qua từng người TừChi Hàn, Phùng Vũ Hằng, Chu Duệ..., đang cố gắng nhận dạng ông chồng xa lạ kia của mình.
Từ Chi Hàn hỏi: “Megan, có việc gì không?”
Hạ Sở xem hết tất cả cũng không phát hiện một khuôn mặt xa lạ nào có thể làm cho Cao Tình khen, cô hỏi: “Giang Hành Mặc đâu?”
Từ Chi Hàn vẻ mặt không biết gì: “Không nhìn thấy, cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy luôn.”
Những người bên cạnh nghe thấy câu nói này của cậu ta đều âm thầm khâm phục trong lòng: người đã có vợ đúng là có khác, bản lĩnh mở mắt nói bừa đúng là lợi hại.
Hạ Sở mới không tin lời cậu: “Anh ta còn ở bên trong sao?”
Từ Chi Hàn nói: “Không có á, cuộc họp này Lão Đại không tham gia.”
Hạ Sở nói: “Anh ta không tham dự? Thế các cậu báo cáo với ai?” Đừng cho là cô không biết, mấy người này đều có dự án riêng, hơn nữa đều là người đứng đầu các dự án đó, bọn họ tập họp lại với nhau bàn cái gì? Chỉ có thể là báo cáo công việc với một người thôi!
Từ Chi Hàn: “...”
Cậu không trả lời được nên muốn xin giúp đỡ từ đồng nghiệp nhưng mà Phùng Vũ Hằng là fan cứng của Megan, nhìn thấy nữ thần chỉ biết lúng túng, chẳng giúp được gì, những người khác chỉ cảm thấy “cuộc chiến” này không thuộc về