Editor: Ddil
Viết cái gì đây? Từ lúc nhận được cho đến khi mở chỉ trong tích tắc, vậy mà tâm trạng lại biến hóa liên tục, sau khi trải qua quanh co một hồi lại dừng lại không tiếp tục.
Dương Dương không mở tờ giấy ra, cầm yên bất động, Nhan Hâm tò mò hỏi: "Dương không muốn biết sao?"
Dương Dương nói: "Nếu ở trên đó viết em quyết định chia tay với tôi, vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
Nghe Dương Dương nói, Nhan Hâm khinh thường bĩu môi: "Nếu em thật sự muốn chia tay với Dương, em sẽ nói thẳng với Dương."
"Tàn nhẫn ghê." Dương Dương không thể không thở dài, cô tin rằng nếu như mình không còn là người Nhan Hâm yêu nhất, Nhan Hâm nhất định sẽ dứt khoát giải quyết mình như vậy, còn mình thì sao, chắc chắn là một người phụ nữ chung tình rồi.
Cô nhìn thấy bí mật của Nhan Hâm, cùng lúc Nhan Hâm cũng nhìn thấy bí mật của cô.
Điều hai người muốn nói cũng tương tự nhau, họa vô đơn chí, phúc vô song chí*, có một người buồn phiền, thì trong cuộc sống của người kia cũng gặp phải phiền phức tương tự, thậm chí cả hai người cũng không thể không cảm thấy trùng hợp đến kỳ lạ.
*'Họa vô đơn chí, phúc vô song chí' hay còn có câu tương tự là 'Họa vô đơn chí, phút bất trùng lai': xui xẻo không đến một lần, may mắn không đến hai lần / xui xẻo dồn dập, vận may lại ít.
"Lisa..."
"Thẩm Ly..."
Hai người gần như mở miệng nói chung một lúc, kết quả đều bị đối phương cắt ngang, Sau vài giây giữ im lặng, dùng nụ cười để hóa giải sự gượng gạo.
"Em hỏi Dương, mối quan hệ giữa Dương và Lisa hiện giờ là sao?" Nhan Hâm thấy Dương Dương không hỏi, nên hỏi cô trước.
Phiền muộn của Dương Dương lại đến làm cho cô mủi lòng. Cô nói: "Tình cảm giữa tôi và Lisa đã sớm là chuyện quá khứ, tôi chỉ xem cậu ấy như người bạn tốt nhất mà thôi, nhưng tình cảm của cậu ấy với tôi lại không đơn thuần, tôi cảm thấy phần lớn là do hoài niệm quá khứ. Tôi đã không còn tình yêu với cậu ấy nữa, nói thật, tôi cảm thấy mình thật sự có lỗi với cậu ấy. Trước đây là tôi thổ lộ để cho cậu ấy chấp nhận tôi, sau khi tôi và cậu ấy chia tay, cậu ấy cũng không thể nào tiếp nhận con gái nữa, luôn vì chuyện tính hướng của mình mà đau khổ, tôi cảm thấy là do tôi làm rối loạn cuộc sống của cậu ấy."
"Cô ấy còn thích Dương?"
"Chưa hẳn là thích, mà là một loại cảm giác hoài niệm. Mối tình đầu là chuyện đã qua, lúc lục lại từng kỷ niệm trong quá khứ mới thấy từng giây từng phút đó đẹp đẽ đến thế nào. So với cuộc sống hiện tại, lại càng tô điểm quá khứ thêm đẹp. Cậu ấy vẫn nhớ khoảng thời gian vui vẻ khi hai đứa quen nhau, lại quên đi những lần gây gỗ cải vã của hai sau đó. Suy nghĩ của cậu ấy giống như cô bé cầm ôm con búp bê trong tay, một khi cho rằng thứ đó thuộc về mình, thì sẽ không muốn cho người khác, mặc dù con búp bê này đã sớm chạy đến chỗ người khác rồi."
"Dương sẽ từ chối cô ấy?"
"Tôi muốn đợi thêm, có lẽ cậu ấy chỉ muốn kéo gần khoảng cách, chứ không có ý gì." Nói xong chuyện của mình, Dương Dương thay đổi sắc mặt, nói: "Em đúng là thấy rồi mới chịu tin, tôi đã sớm cảnh báo em Thẩm Ly có ý với em. Em đừg nghĩ là phụ nữ trên đời nhìn thấy em cũng chỉ muốn so với em xem ngực ai lớn hơn."
Lời Dương Dương nói làm Nhan Hâm không dám gật bừa: "Vậy bọn họ còn muốn gì nữa?"
"Muốn chuyện hơn thế nữa." Dương Dương cười nhếch mép, phụ nữ luôn biết thưởng thức vẻ đẹp và điểm gợi cảm của phụ nữ, ai dám vỗ ngực nói trên đời này có tình cảm đơn thuần hả.
Nhan Hâm thấy Dương Dương lại suy nghĩ nhiều, không thể không nhắc nhở cô quay về chủ đề chính: "Dương và Thẩm Ly đã sớm quen biết?"
"Quen biết, cô ấy vào giới rất sớm, sau đó tôi mới vào, cũng nhanh chóng quen biết cô ấy, hoạt động giới hạn trong vòng luẩn quẩn này, lúc bình thường đi làm chúng tôi cũng không có liên hệ với nhau."
Trông cô ấy có vẻ như rất dày dặn kinh nghiệm trong giới vậy. Dương..." Nhan Hâm phóng ánh mắt nghi ngờ lên người Dương Dương.
Dương Dương vội đưa tay ý nói chuyện này có thể dừng ở đây được rồi: "Chuyện đã qua cứ cho nó qua đi." Cô thừa nhận, cô trước đây cô quá mức phóng túng, nhưng mà cô cũng có nguyên tắc, thích thì quen, không thích thì chia tay, từ trước đến nay yêu đương êm đẹp hài hòa vui vẻ, thậm chí quan hệ còn tốt hơn mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Nhưng tiêu chuẩn đúng mực ở mỗi người là khác nhau, cô không muốn để cho Nhan Hâm cho rằng cô là một hay thay đổi.
"Thẩm Ly giao quyền lựa chọn cho em, ở mặt này cô ấy biểu hiện rất phóng khoáng, làm cho em không thể không khen cô ấy một câu." Gần như có rất ít đối thủ như Thẩm Ly có thể làm cho nàng muốn khen.
"Động lòng?" Dương Dương nhịn không được phun ra lời chanh chua, cô sắp bị dấm chua nhần chìm rồi.
Nhan Hâm liếc mắt nhìn cô: "Tim của em làm gì còn chỗ."
Dương Dương ôm lấy Nhan Hâm, cằm tựa lên lưng nàng: "Nếu em chạy theo người khác, cả đời này của tôi coi như xong."
"Em có thể chạy đi đâu, phải nói là Dương đó, dáng vẻ phong lưu, trước đây em từng đoán bên cạnh Dương có nhiều người như vậy thì cuối cùng Dương sẽ yêu ai, người giống như Dương thì sẽ vì một người đàn ông như thế nào mà cam tâm tình nguyện kết hôn với anh ta để làm vợ anh ta đây."
"Người đó không phải ai khác, chỉ có thể là em, chỉ có em mới có thể làm cho tôi mỗi tối đều về nhà đúng giờ, còn có thể làm cho tôi cảm thấy chăm sóc một đứa trẻ là một chuyện rất hạnh phúc.
"Em vẫn nghĩ, nếu có thể gặp Dương sớm hơn thì tốt quá..." Mỗi lần Nhan Hâm nghĩ đến mối duyên tơ hồng trống rỗng ấy, cho dù là lập gia đình hay sinh con thì trong lòng cũng không mảy may rung động, đợi đến lúc lòng nàng nổi lên gợn sóng thì đã muộn.
Dương Dương càng ôm chặt Nhan Hâm vào lòng, "Không muộn, không muộn chút nào, tôi mới là người đến đúng lúc nhất, những người khác hoặc đến sớm hoặc đến chậm." Như chồng trước của Nhan Hâm, là một người tuyệt đối không nên xuất hiện, đến lúc phải đi thì nên đi sớm một chút. Còn Thẩm Ly đã chậm chân rồi, không thể trách người khác.
*********
Có phải con người đến tuổi trung niên sẽ trở nên thanh tâm quả dục*? Kiều Hãn Thời lại lần nữa tự hỏi mình vấn đề này. Cô vẫn cho rằng mình còn rất trẻ, tâm hồn trẻ trung, tích cực hướng về phía trước, trạng thái càng tốt hơn so với bản thân năm hai mươi mấy tuổi.
*Thanh tâm quả dục: sống thuần khiết không cần tình dục.
Kiều Hãn Thời ngắm dáng vẻ của mình ở trong gương, có lẽ không còn trẻ tuổi, không thể làm ra được vẻ tuổi trẻ năng động. Tư