Editor: Ddil
"Trợ lý Thẩm, nếu hợp đồng không có vấn đề, trợ trí Thẩm cũng không còn thắc mắc nào khác cần tôi giải đáp, vậy thứ lỗi cho tôi không thể tiếp cô nữa, tôi có thể sắp xếp người khác." Nhan Hâm tỏ thái độ lịch sự lại kiên quyết đẩy Thẩm Ly.
Nhan Hâm nói rất rõ ràng, Thẩm Ly cũng không phải người mù quáng, cô ấy đứng dậy nói với Nhan Hâm: "Cô cứ làm việc của cô, dù sao công việc của cô cũng nhiều,, vậy hôm nay cứ đến đây thôi. Cám ơn lời giải thích của cô. Với lại cô thật sự là một người rất tài năng, có hứng thú rời khỏi công ty này đến một nơi tốt hơn để phát triển."
Thẩm Ly không hề che giấu mục đích muốn chiêu dụ người của cô ấy, ý định rất rõ ràng, khiến cho Nhan Hâm bắt đầu hoài nghi Thẩm Ly làm như vậy rốt cuộc có phải là... một sự khiêu khích hay không.
"Cám ơn quản lý Thẩm để mắt, nhưng tôi rất thích công việc này, không muốn rời đi."
"Ừ, tôi cũng thích chỗ này, coi như tôi chưa nói gì đi." Thẩm Ly quá bình thản, làm cho Nhan Hâm cảm thấy sự lo lắng của mình là thừa thải.
Thẩm Ly bước đi, Nhan Hâm mệt mỏi đến gần như kiệt sức, giống như một người lính chiến đấu đến một lúc nào đó sẽ không còn để tâm đến thắng thua nữa, chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.
"Giám đốc Dương, trùng hợp quá, hồi nãy còn tìm cô ở công ty, không nghĩ tới lại gặp cô ở đây." Thẩm Ly đi ra cửa thang máy liền chào hỏi Dương đang xách theo một túi đồ quay về.
Trong tay Dương Dương cầm theo một túi có chứa phần cơm trưa của hai người. Tay cô vẫn còn cầm hai ly cà phê, cô bởi vì thấy Thẩm Ly mà ngạc nhiên, nhưng trong chốc lát đã giấu đi cảm xúc bất ngờ của mình.
"Ừ, trợ lý Thẩm đến tìm Kiều tổng à?
"Không phải, là tới gặp giám đốc Nhan, vốn là có việc ở gần đây, nên giờ sẵn tiện ghé qua đây gặp cô ấy, nói cho xong chuyện lần trước chưa nói hết."
"Nói cái gì?" Câu hỏi của Dương Dương hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
Thẩm Ly nhìn cô một cách có thâm ý: "Giám đốc Dương lo lắng tôi sẽ nói cái gì sao?"
Cửa thang máy mở ra lại đóng vào. Hai người vẫn chưa nói xong, vòng qua đám đông đi ra bên ngoài.
"Tôi với giám đốc Nhan thì có thể nói chuyện gì, nói ra cũng là chuyện công việc."
"Ò."
"Phần còn lại là chuẩn bị cho ai vậy?" Thẩm Ly đối với người này có chút tò mò.
"Mua cho đồng nghiệp, cô ấy bận làm việc nên không có thời gian xuống ăn cơm, tôi chỉ giúp mua thêm cho cô ấy một phần." Trong lòng Dương Dương rủa xả, người hại Nhan Hâm không có cách nào đi ăn cơm chính là cô đó.
Nhìn theo hướng Thẩm Ly đi ra khỏi cao ốc đến chiếc xe thể thao đang đậu trên đường tuyệt đối có thể thu hút ánh mắt của người khác. Nhìn vóc dáng của Thẩm Ly từ đằng sau tuyệt đối làm cho mọi phụ nữ hâm mộ, cao gầy mảnh mai, đồng thời cũng đầy mạnh mẽ và sức sống, làm cho người ta phải nghĩ đến đến hai chữ gợi cảm.
Dương Dương nghe được có người sau khi thấy cô ấy lái chiếc xe thể thao đó thì đã suy đoán cô ấy là bà hai (vợ bé) được người ta bao nuôi. Nụ cười của Dương Dương ngay lập tức trở nên khinh khỉnh.
Cho dù cô không thể nào thích Thẩm Ly, nhưng cô vẫn kình trọng vị kình địch này. Còn những người khác có thói không ăn được nho thì sẽ nói nho chua.
*********
Vừa đi vào nhà Lisa, Dương Dương đã được Lisa ôm một cái mạnh.
Lisa mặc đầm bầu, không mang giày cao gót như bình thường, gương mặt cũng không trang điểm, sạch sẽ, giống như trở lại lúc cô ấy còn học trung học. Lúc Lisa không kẻ mắt thì mắt chỉ có một mí, gương mặt lúc không cười không khóc giống như bao phủ một lớp sương mù nhẹ, rất giống với Thương Tỉnh Ưu (Aoi Yu). Mà Lisa lại không thích bộ dạng bình thường này của mình, luôn trang điểm cho bản thân trở nên xinh đẹp.
Lisa chỉ mang giày bệt, còn Dương Dương lại mang giày cao gót, làm chiều cao của hai người xuất hiện khoảng cách, thế cho nên Dương Dương phải khom lưng xuống để cô ấy ôm vào lòng.
Tư thế này làm cho Dương Dương nhớ tới sơ trung năm ấy, Lisa rất thích ôm cô, lần nào cũng ôm cô rất chặt, Dương Dương, chúng ta ở bên nhau cả đời nhé.
"Cậu ôm mình như vậy có mệt không?" Dương Dương khẽ nói.
Lisa từ từ buông ra, nói: "Lúc Dương gặp chuyện không may, cũng không có nghĩ đến gọi điện cho mình. Mình phải thông qua người khác mới biết được trong nhà cậu xảy ra chuyện."
"Lisa..."
"Bây giờ khi cậu vui cũng không nói với mình, lúc cậu buồn cũng chẳng muốn để cho mình an ủi, mình nghĩ, có phải cậu muốn tránh mình không?
Dương Dương cố ý như thế, cô hạn chế qua lại với Lisa, chính là hi vọng mình có thể thoát ra khỏi mối quan hệ phức tạp này, sớm hay muộn thì Lisa cũng sẽ nhận ra điểm này.
Sắc mặt của Dương Dương nghiêm túc là có lời muốn nói, vào lúc cô sắp nói ra thì Lisa lại mỉm cười kéo cô vào trong nhà: "Được rồi, được rồi, mình chỉ nói đùa với cậu thôi, đừng nói gì nữa mà ăn cơm trước đã. Vốn là chồng mình nói muốn về sớm một chút để dùng cơm, nhưng anh ấy còn có công việc phải làm. Hai người chúng ta trò chuyện với nhau được rồi."
Trong nhà không có Hứa Hiền Vũ, ngược lại chỉ có mình Lisa. Một bàn đầy thức ăn, xếp chồng chất thành núi nhỏ.
Mỗi một món ăn đều được làm rất dụng tâm, làm phụ nữ , Dương Dương nhìn ra được tâm ý của người nấu cả bàn đồ ăn này.
Trước đây Lisa không thích nấu ăn, cô ấy thích được người ta nuông chiều, còn bắt Dương Dương đi học nấu ăn, cô ấy là mạng công chúa, luôn chờ được yêu thương.
Lisa nói: "Đừng cứ nhìn nữa a, gắp đũa ăn thử đi, nếm thử xem mấy món mình nấu có ngon hay không."
"Ngon lắm." Dương Dương nói.
Lisa không hề động tới đũa, tay cô ấy chống má, chăm chú nhìn Dươn Dương, mà khi Dương Dương ngẩng lên nhìn cô ấy, đã trong đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt.
"Làm sao vậy?" Dương Dương thắc mắc hỏi.
"Mình cảm thấy vẫn chỉ có cậu là tốt nhất. Chồng mình anh ấy chưa bao giờ khen một câu nào, anh ấy luôn nghĩ mấy món này là do dì Lý làm."
"Anh ta..."
"Bây giờ anh ấy bận rộn nhiều việc, không có thời gian mà quan tâm đến mình. Trước khi kết hôn anh ấy nói một đằng, kết hôn rồi lại làm một nẻo." Lisa mỉm cười, nụ cười cũng chẳng vui vẻ như cô ấy cố trưng ra. "Mấy chuyện này làm mình nghĩ tới đàn ông có lẽ đều là như vậy."
"Có phải cậu suy nghĩ quá nhiều rồi không? Có lẽ công việc của anh ta hơi nhiều, cậu..."
Lisa mỉm cười lắc đầu, "Mình biết, đàn ông mà, trong lòng họ chứa nhiều thứ lắm, chung quy cũng không thể nào tinh tế như phụ nữ được."
Lisa rất cô đơn, sự cô đơn của cô ấy hiện rõ trong đôi mắt, nhạt, lại ở khắp mọi nơi.
Khi Hứa Hiền Vũ về đến nhà, Lisa lại trở thành một cô vợ nhỏ hạnh phúc, tâm trạng vui vẻ ra đón. Giống như cô ấy trong một giây ấy chỉ là ảo giác của Dương Dương.
Dương Dương có một loại cảm giác, Lisa như đang níu giữ cô lại, mặc dù cô ấy không nói, nhưng ở trong lòng lại đang nói với cô rằng đừng buông tay cô ấy ra. Ở bên cạnh cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không còn ai khác để có thể nói chuyện.
*********
Dương Dương do dự một khoảng thời gian mới nói chuyện này với Nhan Hâm, Nhan Hâm là người từng trải, nàng đã bước vào sự bủa vây này trong hôn nhân, cho nên cũng hiểu được.
"Tâm trạng của cô ấy em có thể hiểu được, quá trình từ độc thân đi đến hôn nhân này đối với phụ nữ mà nói chẳng khác gì một cơn động đất lớn, bách phế đãi hưng, cần có thời gian để điều chỉnh." Nhan Hâm đang sắp xếp quần áo trong khi nói với Dương Dương.
*Bách phế đãi hưng: Thành ngữ tiếng Trung, có thể hiểu là "Còn có rất nhiều việc cần phải làm".
Dương Dương nói: "Nhìn vào mắt cậu ấy, ngực tôi đau nhói."
Nhan Hâm đi đến trước mặt cô, đưa tay nhấn vào ngực cô, dùng sức chắc chắn không nhẹ.
"Á! Nhan Hâm, đau nha." Dương Dương ôm lấy ngực.
"Bây giờ còn đau không?" Nhan Hâm đã tránh ra.
"Cậu ấy là bạn tốt nhất của tôi."
"Ừ." Nhan Hâm mở vòi nước điều chỉnh nhiệt độ nước, Dương Dương đứng bên cạnh cô cũng đi theo vào.
Nhan Hâm kéo tóc lên một chỗ, Dương Dương giúp nàng buộc tóc lại.
Nhan Hâm nói: "Em còn biết cô ấy là mối tình đầu của Dương. Tình cảm cô ấy dành cho Dương có lẽ không phải là tình yêu, có lẽ chỉ là một loại hoài niệm, nhưng mà, Dương bị vướng vào cô ấy, đây là sự thật."
"Ừ."
"Dương là Dương, cô ấy là cô ấy, Dương không thể làm bạn tri kỷ của cô ấy cả đời, hơn nữa Dương cũng có cuộc sống của riêng mình."
"Tôi hiểu."
Nhan Hâm rửa mặt xong, Dương Dương vẫn ở bên cạnh nhìn, Nhan Hâm nói với người ở trong gương: "Chút nữa em phải tắm, Dương cũng ở lại tắm chung với em à?"
"Rất sẵn lòng." Dương Dương không nói thêm tiếng thứ hai đã bắt đầu cởi đồ, từng món được cởi ra, cởi đến áo ngực còn giơ lên Lan Hoa Chỉ trước mặt Nhan Hâm. Cô bước vào bồn tắm, đứng trong nước vẫy tay gọi Nhan Hâm: "Hâm Hâm, lại đây."
Nhan Hâm dưới cái nhìn chăm chú của cô bước vào trong nước, cho đến dòng nước ấm xối lên toàn thân nàng, quần áo ướt đẫm ép sát vào đường cong duyên dáng của nàng.
"Em lười cởi đồ, Dương cởi giúp em đi." Nhan Hâm nói với Dương Dương.
Dụ dỗ trắng trợn thế này thì làm sao Dương Dương có thể bỏ qua cho được.
Cô gỡ nút áo Nhan Hâm, quỳ xuống kéo khoá của nàng, kéo quần áo xuống, cho đến khi trên người nàng chỉ còn lại chút ít vải.
Làn nước ấm áp rửa sạch cơ thể, nhưng máu chảy trong cơ thể lại càng nóng hơn cả nước. Nhan Hâm bởi vì tình yêu của Dương Dương mà nheo mắt lại, chóng mặt hoa mắt đỡ tường.
Dương Dương kéo lớp vải còn đang trên người nàng xuống đến đầu gối, bàn tay ở ngay mông nàng trượt vào giữa hai chân nàng, cô ngẩng đầu lên nói với Nhan Hâm: "Bây giờ em muốn tôi làm gì?"
Nhan Hâm đè lại đầu của cô, Dương Dương tuân theo mệnh lệnh của nàng, vùi đầu vào giữa hai chân nàng, đầu lưỡi nóng bỏng mang theo dòng nước lướt qua khe hở, ngón tay thon dài của Dương Dương đi vào chỗ sâu nhất, nhanh chóng kích thích, sau khi tìm thấy điểm G thì dùng sức chà xát. Tay của Nhan Hâm không chống đỡ được cả người nữa, liên tục trượt xuống khỏi tường.
Dòng nhiệt mãnh liệt vào không ngừng, mà năng lượng trong cơ thể nàng lại liên tục chảy ra, Dương Dương di chuyển lại càng nhanh, cảm giác tê rần như chạy khắp cơ thể, đầu gối nàng từ từ như nhũn ra: "Đủ rồi, Dương Dương, dừng lại được rồi..."
Đứng là lựa chọn sai lầm, tư thế như vậy làm cho Nhan Hâm mất thăng bằng, nàng bây giờ đã hoa mắt chóng mặt, hơn nữa không tìm được điểm tựa, giống như đang bay lơ lững trong không khí. Cách duy nhất là phải giữ chặt lấy Dương Dương, xem Dương Dương là điểm tựa duy nhất của nàng.
"Tôi cũng cảm thấy ở trên giường vẫn tốt hơn." Dương Dương khó khăn đứng lên, đầu gối bởi vì quỳ quá lâu mà tê cứng, Nhan Hâm giúp đỡ cô dậy.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất để tắm, thoa sữa tắm cho nhau, cơ thể như hừng hực không chịu nỗi một chút khiêu khích, kết quả xẹt ra lửa, suýt chút nữa cứ vậy mà bùng cháy.
Quấn khăn tắm xong thì hai người nhảy lên giường, thậm chí cũng lười xốc chăn lên cứ