Editor: Ddil
"Cô bận à? Lại cái cớ này nữa, cô bận đến nỗi một tháng cũng không rảnh về một lần à? Công ty gì vậy? Ngày mai tôi phải đi hỏi tổng giám đốc của cô xem là cô bận thật hay giả!" Mẹ Dương có thói quen gọi điện thoại đến hỏi thăm. Dương Dương vừa nấu ăn trong bếp vừa nghe điện thoại.
Có một số cuộc điện thoại không thế tiếp, ví dụ như của chủ nợ. Một số cuộc điện thoại nhất định phải tiếp, ví dụ như của Nhan Hâm. Một số cuộc điện thoại tiếp cũng được không tiếp cũng được, ví dụ như của Kiều tổng. Và cũng có mấy cuộc điện thoại đánh chết cũng không muốn tiếp nhưng lại phải tiếp, ví dụ như của mẹ.
Nhan Hâm và Tòng An hai người chứng kiến biểu hiện trên mặt của Dương Dương cũng có thể đoán được đôi chút.
Tòng An nói: "Là mẹ của dì."
Nhan Hâm đẩy đẩy chóp mũi của Tòng An: "Con thật thông minh."
Tòng An nói: "Sao dì lại sợ mẹ như vậy ạ? Con sẽ không sợ mẹ đâu."
Hai người vừa ăn điểm tâm Dương Dương vừa mới làm xong vừa lấy Dương Dương ra nói đùa, Dương Dương có thể nghe thấy được hết, cô quay lại tặng cho hai người một cái liếc mắt trắng dã hết cả hồn, sau đó tiếp tục nói với người trong điện thoại: "Chỉ cần mẹ không nhắc đến hai chuyện thì con sẽ về nhà."
"Hai chuyện gì?"
"Một là kết hôn, hai cũng là kết hôn."
"Cô không đưa bạn trai về nhà à?" Giọng điệu của mẹ Dương có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra đã bắt đầu nổi sóng rồi.
Lúc này Dương Dương mới nhớ tới cái nghiệt mình đã tạo ra, trước đó đã gieo một lời nói dối, về sau phải nói dối vô số câu để bù lại.
"Mẹ, mẹ nói cái người đàn ông kia đó hả..."
"Đàn ông gì, bạn trai cô chứ ai, chừng nào mới dẫn về nhà?"
"Tụi con chia tay rồi." Dương Dương nói một cách rất bình tĩnh.
Lửa giận bên đó sắp cháy lan sang bên đây, mà cái chảo trong tay Dương Dương cũng sắp cháy rồi, Dương Dương đành phải ra kế hoãn binh tiếp tục kéo dài: "Mẹ, giờ con đang nấu cơm, không có thời gian nói chuyện với mẹ, để khi nào rảnh con lại nói chuyện với mẹ nha."
"Mẹ của dì nhất định dữ lắm." Tòng An đưa ra kết luận.
"Con hư, dì đang bực bội, con đừng có chọc dì." Nhan biết rõ Dương Dương ở bên cạnh mà còn nói như vậy, rõ ràng là cố ý mà.
Dương Dương nói: "Sau này đừng mong dì giúp con làm mấy bài tập thủ công, để xem con ăn nói sao với cô giáo. Còn em nữa, buổi tối xem tôi xử lý em thế nào ha."
Tòng An chân chó nhỏ này vừa nghe thấy Dương Dương không giúp nữa thì ngay lập tức thay đổi thái độ, chớp chớp đôi mắt trắng đen rõ ràng năn nỉ Dương Dương.
Giọng điệu của Dương Dương dịu xuống đôi chút: "Ăn hết chén cơm của con rồi nói sau."
Còn về người lớn thì...
Dương Dương thầm cười điểu ở trong lòng, vừa lúc cô đang có một ngọn lửa trong bụng.
Rõ ràng là một buổi tối nồng cháy, hôm sau Dương Dương lại phát hiện miệng mình bị loét, lúc hôn Nhan Hâm bị nàng đụng phải, một cơn đau buốt truyền đến, làm cho cô nhíu mày.
Sáng sớm, lúc một vài đồng nghiệp trong công ty mở mail thấy có một email đến từ Kiều tổng, có hứng thú trả lời mail lại có thể nhận được một sự ngạc nhiên.
Vào buổi chiều, trên bản thông báo của của công ty có thêm một thông báo, một vài đồng nghiệp được mời đi đánh tennis vào chủ nhật này.
Dương Dương gõ cửa phòng Kiều tổng ba lần, nói cho người bên trong biết mình muốn vào là vì chuyện này.
Kiều Hãn Thời cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tôi biết là em, vào đi."
"Chị lại đang đùa gì nữa vậy?" Dương Dương nói về chuyện thông báo của buổi chiều này với Kiều tổng.
"Kéo gần quan hệ, gia tăng tương tác, em thấy tôi làm vậy có được không?" Kiều Tổng rất hài lòng với chính mình.
"Tốt, tốt quá luôn, em đã nghĩ chị sẽ cho mac." Dương Dương nói thầm trong bụng, cô nghĩ với tính hào phóng của Kiều tổng thì lần này thưởng chắc chắn phải là mac, cho nên có vui lòng đăng ký cho cô và Nhan Hâm, giờ thì cô và Nhan Hâm rõ ràng đã được đưa vào danh sách. Dương Dương đến trước bàn của Kiều Hãn Thời, tầm mắt dừng ở trang sách trên tay Kiều Hãn Thời, vừa lúc thấy được hình một người ở mặt trên.
"Chị cũng có sách của cô ấy?" Cô nhớ rõ nhà lữ hành này, lúc trước rất thích xem sách của cô ấy, thích những ảnh phong cảnh cô ấy chụp cũng như những cảm xúc cô ấy viết trong suốt chuyến đi.
"Tôi sưu tầm được nguyên bộ." Kiều Hãn Thời tự hào khoe chữ ký trên trang sách.
"Cô ấy trông rất giống một người..." Lúc này Dương Dương mới phát hiện.
"Lâm Hữu Thời."
"A, là tiểu tình nhân của chị. Bọn họ thật sự là như đúc từ một khuôn ra, là chị em hả?" Dương Dương nghĩ tới, hai người cũng không phải quá giống.
"Đây là mẹ của em ấy..."
Dương Dương mở to hai mắt nhìn, cho dù là tận thế sắp đến cô cũng sẽ không ngạc nhiên đến vậy: "Cô ấy sao có thể bảo dưỡng tốt như vậy? Thật sự là kỳ tích mà. Nhưng mỗi một cuốn sách của cô ấy em đều đã xem qua, cô ấy chưa từng nhắc tới bản thân có một đứa con gái lớn như vậy."
Kiều Hãn Thời nhớ lại những lời của Lâm Hữu Thời: "Bà còn không nhớ rõ mình là một người mẹ." Có một số người, giống như con chim bay mãi không ngừng lại.
Trong danh sách xuất hiện tên của mình, trong khi mình hồi nãy không có trả lời lại mail, vậy khả năng duy nhất cũng chỉ có thể là Dương Dương đã trả lời thay.
Nếu danh sách khách mời cũng đã có, vậy thì Nhan Hâm cũng không nói gì thêm, vui vẻ chấp nhận thôi.
Hôm đó, hai người mặc nguyên bộ đồ thể thao tới sân tennis, vào lúc đó cũng không có bao nhiêu người, Kiều Tổng và Lâm Hữu Thời đang đánh với nhau trước.
Dương Dương khoanh tay trước ngực đứng bên lề, xem Kiều Hãn Thời cùng Lâm Hữu Thời đánh với nhau.
Kiều Hãn Thời là người có kỹ thuật, kinh nghiệm lão làng. Lâm Hữu Thời lại thay mặt cho lớp trẻ, tay chân Lâm Hữu Thời mảnh thon thả rất khỏe khoắn, động tác nhanh nhẹn, hai tay nắm chặt vợt đánh ra với lực rất mạnh mẽ.
Lúc mới bắt đầu hai người còn đánh nghiêm túc được một chút, sau đó đã thành chơi đùa, ai cũng không dùng hết sức.
"Đánh một ván không?" Lâm Hữu Thời nhìn thấy hai người đứng một bên vẫn không nhúc nhích nên đưa ra lời mời.
Nhan Hâm và Dương Dương nhìn lẫn nhau.
Những hiểu biết của hai người đối với đối phương trước đây chưa từng nhắc đến vấn đề này, vẫn không biết đối phương có khả năng này hay không.
Dương Dương cười nói: "Em được không?"
"Dương nghĩ sao?" Nhan Hâm mỉm cười.
Dương Dương tỏ vẻ thản nhiên, sau đó còn đầy tự tin.
"Giải thưởng là gì?" Dương Dương hỏi.
Kiều Hãn Thời cười lên: "Xem kìa, còn chưa đánh đã nghĩ đến chuyện thắng, chẳng lẽ tôi lại thua em à? Thân ái, em nói xem chúng ta sẽ thua sao?"
Lâm Hữu Thời cột mái tóc dài lên, nói: