"Đáng đời, đều là tự làm tự chịu." Tang Thanh Nhã không có ý định cho Cao Ấu Vi mặt mũi: "Phương thức theo đuổi giống như ngươi bất kể là nam hay nữ, có thể theo đuổi được một con quỷ đã là không tệ rồi. Hơn nữa Trần Thiên Ngữ cùng Tĩnh Tĩnh nhà ta là duyên định tam sinh, ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa."
Hai người bọn họ ngồi trên sô pha của quán cà phê chậm rãi uống cà phê ăn điểm tâm, tiệm cà phê này bên phải cầu thang đá cẩm thạch là một cái bàn bên trên bày đầy thức ăn.
"Món này không ngon bằng Tĩnh Tĩnh làm."Tang Thanh Nhã còn không quên ghét bỏ nói.
Cao Ấu Vi suy nghĩ một hồi, nói: "Mở miệng ra là Tĩnh Tĩnh nhà ngươi, ngươi đối với Trương Tĩnh Hân có ý đồ gì đi? Vậy ngươi hẳn là nên đứng về phía ta, chúng ta liên thủ đào góc tường các nàng, Tĩnh Tĩnh về ngươi, Thiên Thiên về ta."
Tang Thanh Nhã: "Ta và Tĩnh Tĩnh nhận thức nhiều năm như vậy, muốn có ý đồ thì đã sớm động thủ còn đến phiên Trần Thiên Ngữ sao?"
Lời này nghẹn khổ Cao Ấu Vi, thân là đồng dạng quen biết nhiều năm, nàng xuống tay không chỉ một lần mà ngay cả thiên thủ Quan Âm cũng đã ra nhưng chưa từng bắt được Trần Thiên Ngữ, trái lại đã trúng một bạt tai.
Người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy!
"Cũng đúng, ngươi kết giao bạn trai, là thẳng." Cao Ấu Vi thuận miệng nói, trong lòng còn phiền muộn Trần Thiên Ngữ.
"Miễn bàn đến tên hỗn đản đó đi." Tang Thanh Nhã từ trong túi xách lấy ra một con dao cùng một cái roi điện: "Ta hiện tại trái lại rất muốn hắn xuất hiện, xem ta có tự mình cho điện giật ngất hắn rồi giải phẫu cho hắn thế nào."
"Vết thương trên đùi lần trước sao rồi? Có lưu lại sẹo không?"
"Có một chút, một vết sẹo nhợt nhạt."
"Cầm lấy." Cao Ấu Vi ném cho Tang Thanh Nhã một hộp thuốc cao: "Ta cho ngươi mang về từ nước ngoài, có người nói hiệu quả xóa sẹo rất tốt. Đôi chân thật đẹp, đừng lãng phí."
"Yêu, thật không nghĩ tới." Tang Thanh Nhã cầm thuốc cười nhạt: "Thế nào, Cao tiểu thư còn muốn ngủ với ta sao?"
"Ngươi nói xem, thù dai! Lúc đó ta là nhằm vào Phương Khôn, chọc tức hắn một chút, không thật sự bỉ ổi như vậy."
"Tốt nhất là vậy, nhưng sau đó ngươi cũng không có tác phong chính phái gì. Nếu không phải lần đó ngươi cứu ta, ta thật sự sẽ cùng ngươi đối đầu gặp một lần đánh một lần."
Cao Ấu Vi bên này công tác thuận buồm xuôi gió cũng có thêm người bạn Tang Thanh Nhã, thỉnh thoảng ra ngoài tâm sự, ngày tháng cũng quá thích ý. Tuy rằng vẫn nhớ đến Trần Thiên Ngữ, nhưng tâm tình lo nghĩ lúc đầu đã chậm rãi tan đi.
Trần Thiên Ngữ lại bởi vì ăn khuya phấn đấu.
Đã nhiều ngày Trương Tĩnh Hân một mực ở bệnh viện Thị Tam cùng bà nội, Trần Thiên Ngữ đến xem một lần, tình huống của bà nội thật không tốt, vẫn rơi vào hôn mê, phải có người túc trực 24 tiếng mới được. Trương Tĩnh Hân không yên tâm để người khác trông chừng, liền tự mình lưu lại, để ba nàng về nhà nghỉ ngơi.Trương Vị Đồng cũng tới đổi ca, khi về Trương Tĩnh Hân trên cơ bản đều là về nhà ngủ bù.
Trương Tĩnh Hân vốn đã đủ mệt nhọc, Trần Thiên Ngữ cũng không tiện làm phiền nàng, thỉnh thoảng sẽ đến xem nàng, gửi một vài tin nhắn, nàng vẫn luôn bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê tâm tình không cao.
Sau "có thể" của đêm đến tột cùng là chuyện gì, Trần Thiên Ngữ cũng không tiện hỏi lại.
"Ngủ ngon."
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Trương Tĩnh Hân Trần Thiên Ngữ thế nào cũng không buồn ngủ, đói bụng rồi, hoài niệm món ăn của Hoa Tiền Nguyệt Thiện, lập tức xuất phát vọt tới đầu ngõ lại phát hiện Hoa Tiền Nguyệt Thiện tạm dừng buôn bán.
Trên cửa dán một tờ giấy, Trần Thiên Ngữ đến gần xem thử, trên giấy viết : Bởi vì trong nhà lão bản có việc, quán ăn tạm ngưng buôn bán.
Cũng phải, Trương Tĩnh Hân phải đem tất cả tinh lực đều đặt trên việc chăm sóc bà nội, quán ăn cũng đóng cửa.
Thế nhưng bụng thật là đói.
Trần Thiên Ngữ vừa đến đã bị hương vị hấp dẫn, đi vào quán ăn ven đường nghĩ nơi này có chút quen thuộc, hình như đã từng đến.
Tuy rằng thời gian đã không còn sớm, nhưng trong quán vẫn còn đoàn người nhốn nháo, lưu lượng tương đương những nơi khác vào giờ cơm.
Trần Thiên Ngữ cầm số đợi một hồi, tìm một góc ngồi xuống, trong lúc nhân viên cầm thực đơn đến đột nhiên nghe có người "nga" một tiếng.
"Ngài rốt cuộc đã tới!"
Trần Thiên Ngữ nhìn thấy một nam nhân trung niên vọt ra, trong tay còn cầm một xấp tiền: "Ngài còn có thể đến thực sự là quá tốt thật tốt quá! Lần trước ngài kiến nghị với ta, ta căn cứ kiến nghị của ngài thay đổi vài điểm nhỏ trong món ăn, kết quả làm ăn lập tức tốt lên! Nhìn xem! Đây đều là nhờ phúc của ngài!"
Trần Thiên Ngữ liếc nhìn chiêu bài, Kim Bài Tiểu Trù, hình như có chút ấn tượng, Trương lão bản đây mà!
Trương lão bản ngồi xuống cùng nàng hàn huyên rất nhiều, nói cải trắng cuốn thịt ba chỉ bây giờ là món ăn chiêu bài của bọn họ, rất nhiều người cũng là vì ăn món này từ xa chạy đến, thậm chí đài truyền hình muốn đến chỗ bọn họ làm chương trình.
"Thực sự là rất cảm tạ ngài, ta còn sợ không gặp được ngài nữa không biết nên thế nào hồi báo cho phải đây."
Trương lão bản quá mức nhiệt tình khiến cho Trần Thiên Ngữ có chút xấu hổ: "Không cần khách khí như vậy, ta chẳng qua là... Làm một thực khách nói ra chút ít ý kiến mà thôi, làm ăn tốt chủ yếu vẫn là ngài dụng tâm."
Trương lão bản nói cái gì cũng phải hảo cảm tạ Trần Thiên Ngữ một phen, đang nói, người của đài truyền hình đến.
Trương lão bản để Trần Thiên Ngữ ngồi lại, hắn sẽ lập tức trở về, Trần Thiên Ngữ hiện tại thấy truyền thông cũng có chút sợ, cắm đầu ăn không lên tiếng.
Đó là một tổ sản xuất chương trình ẩm thực của Vệ Thị, lúc vào cửa MC ngoại cảnh oán giận trễ như thế còn phải làm việc mệt chết đi được. Tiểu ca phía sau khiêng một cái camera lớn không ngừng trấn an nàng mới đem nàng dỗ dành được.
Đạo diễn cùng Trương lão bản trao đổi một hồi, chính thức quay hình.
Trần Thiên Ngữ ăn cải trắng cuốn thịt ba chỉ, quả nhiên vị tốt, cải trắng đã hấp thu hết mỡ của thịt ba chỉ.
Trương lão bản thực sự quá khách khí, phỏng vấn đến phân nửa đem Trần Thiên Ngữ kéo ra ngoài, một mạch nói lúc trước Trần Thiên Ngữ là như thế nào ở đêm khuya vì hắn chỉ điểm nên quán ăn của hắn mới có thể có thành tích hôm nay, phi thường cảm tạ phi thường cảm tạ vân vân.
Trần Thiên Ngữ hướng ống kính như bừng tỉnh cách một thế hệ cả người lung lay lúc lắc: Đây là xảy ra chuyện gì, sao ta lại bị kéo đến trước ống kính?
MC làm rất chương trình ẩm thực rất nhiều năm, liếc mắt một cái liền nhận ra Trần Thiên Ngữ, vui vẻ trong lòng. Trần Thiên Ngữ này từ sau sự kiện sao chép liền biến mất trong mắt mọi người, Weibo đã lâu không cập nhật, đi đâu cũng tìm không được nàng... Không ngờ có thể có loại vận cứt chó ở chỗ này bắt được chủ đề?
MC lập