Ảnh chụp trên băng rôn này là từ hai ba năm trước lúc nàng mập ra cứng rắn bị bắt đến chụp cho tạp chí xã, cười quá lớn, lợi cũng mơ hồ có thể thấy được, hai cằm cư nhiên còn chưa chỉnh sửa.
Không được, không thể để cho loại hình này treo ở nơi người đến người đi, mất hết sĩ diện khuôn mặt già nua này rồi.
Trần Thiên Ngữ lén lút đến gần trong quán, từ một đám thực khách đang chờ đi qua, bị người phục vụ gọi lại: "Vị tiểu thư này, xin hỏi ngài số mấy.?"
Trần Thiên Ngữ nhỏ giọng nói: "Ta là đến tìm lão bản của các ngươi."
Nhân viên rất có nhãn lực đã nhìn ra: "Yêu đây không phải là Trần lão sư sao? Lão bản chúng ta cũng nhớ ngài." Hướng về bên trong đang đầy khách ồn ào gọi một tiếng: "Ông chủ, Trần lão sư đến tìm ngài."
Trần Thiên Ngữ thực sự là muốn âm thầm cũng âm thầm không được, đón nhận ánh mắt bốn phía, cười đến có chút khổ sở.
"Trần Thiên Ngữ? Tên này thế nào quen như vậy a..."
Nam nhân cách bọn họ một cái bàn hỏi.
Cô gái cùng bàn ghé vào bên tai hắn nói gì đó, hai người cùng quan sát qua bên này, tận lực đè thấp âm thanh nên âm thanh liền từ bên tai Trần Thiên Ngữ biến mất.
Được rồi, lại là một lần làm tiêu bản hình nhân.
Trương lão bản vội vàng ra đến, lại là dự định một phen cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, Trần Thiên Ngữ cắt đứt hắn: "Trương lão bản chúng ta thương lượng một việc được không?"
Trương lão bản tinh thần chấn hưng: "Trần lão sư mời nói! Chỉ cần ta có thể ta nhất định làm cho ngài!"
Trần Thiên Ngữ: "Băng rôn trước cửa là chuyện gì a? Có phải quá phô trương rồi không? Chúng ta có thể đem nó tháo xuống không?"
Trương lão bản vừa nghe như lâm đại địch, lắc đầu liên tục: "Không được không được, ngài là chiêu bài sống trong quán, làm sao có thể tháo xuống."
Nhìn Trương lão bản nghiêm túc, cũng không tiện cùng hắn nói về vấn đề bản quyền hình ảnh. Hơn nữa rất rõ ràng Trương lão bản là vì nàng xả giận, lần trước đập camera của đài truyền hình, liền nổi danh cố chấp, bên tin tức liền thích náo nhiệt, đắc tội đài truyền hình này quả thực trở thành phương tiện cạnh tranh cho đài truyền hình khác, một đống tổ quay phim muốn chen vào Kim Bài Tiểu Trù, băng rôn của Trần Thiên Ngữ còn là Trương lão bản cho người suốt đêm làm ra. Phàm là đến quán phỏng vấn làm chương trình thì cũng không có vấn đề gì, nhưng phải có từ hai phút trở lên để thăm hỏi tại sao lại treo băng rôn ở đây, mặt của Trần lão sư phải được quay lên, không dành thời gian nói đến Trần lão sư thì liền miễn đi. Chính là tùy hứng như vậy!
Trần Thiên Ngữ bị hắn khiến cho có chút dở khóc dở cười, thì ra đây là tuyên truyền miễn phí cho nàng?
Trương lão bản vỗ vỗ vai Trần Thiên Ngữ nói ra mang theo ngữ âm rất nặng: "Lấy đức báo oán cần gì trả ơn? Lão Trương ta không được bao nhiêu sách, không tính là chính nhân quân tử gì đạo lý cũng không biết nói, nhưng người nào tốt với ta ta sẽ tốt với người đó, ai trở mặt với ta, ta sẽ mắng cả nhà của hắn, chính là đạo lý này. Trần lão sư, ngươi đối với người xa lạ cũng có thể dành nhiều kiên nhẫn như vậy, làm sao làm ra chuyện xấu được chứ! Chỉ cần có lão Trương ta sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi!"
Lời nói của Trương lão bản nghe vào trong lỗ tai Trần Thiên Ngữ thực sự là làm nàng xấu hổ đến phát hoảng, lúc trước nàng bất quá chỉ là bởi vì tiếng xưng hô "Trương lão bản" nên mới giúp một tay, hoàn toàn là xuất phát từ sự tùy hứng, không ngờ người khác sẽ để bụng như vậy.
Chuyện trên đời đúng là kỳ diệu khó nói rõ.
Tỷ suất cùng chủ đề năm nay là quan trọng cỡ nào, Trần Thiên Ngữ vốn là nhân vật đề tài, việc làm rầm rộ của ông chủ Kim Bài Tiểu Trù khiến cho khắp nơi chú ý, thương gia ông chủ liên hệ Trần Thiên Ngữ muốn nàng đến trong quán thử món ăn, chỉ điểm đột nhiên nhiều hơn.
Trần Thiên Ngữ một ngày có thể nhận được vài cuộc điện thoại cùng email, ngay từ đầu không biết nên cự tuyệt thế nào, nhưng cũng có chút ngạc nhiên với những nhà hàng quán ăn này, sau khi chỉ điểm mấy nơi chung quy là có chút sợ rồi. Có chút chi tiết nhỏ có thể thông qua chỉ điểm đạt được doanh số tăng doanh thu những nhà hàng loại này chiếm số ít, đại đa số lão bản vẫn tồn tại tâm lý ăn ý, không đem tâm tư dùng trên việc làm sao cải thiện chất lượng món ăn cùng hoàn cảnh dùng cơm, chỉ nghĩ người khác có thể hắn cũng có thể, mà không biết người khác mở quán dụng tâm chỉ thiếu chút nữa liền thông vận khí, mà đầu bếp nhà mình ngay cả kiến thức cơ bản cũng không thông qua, làm một phần thịt bò hận không thể đem thịt bò nghiền ra thành bột, mì thì dùng nước lọc mà nấu, ông chủ như vậy làm sao có thể kiếm được tiền? Trần Thiên Ngữ ăn vào đặc biệt buồn nôn.
Biên tập Như Phong sau khi nhận được toàn bộ bản thảo của Trần Thiên Ngữ đã nói trong vòng một tuần vô luận có thể thông qua hay không cũng sẽ có câu trả lời, kết quả mất tăm mất tích.
Email Trần Thiên Ngữ gửi cho đối phương cũng không có hồi đáp.
Trần Thiên Ngữ ngồi trước máy vi tính mà vui vẻ, điện thoại di động vang lên.
Trương! Tĩnh! Hân!
Trần Thiên Ngữ thật xa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình chợt hiện biểu tượng tiểu hoàng kê nàng đặt riêng cho Trương Tĩnh Hân, trong đầu oanh một tiếng mọc lên một đấm mây nắm đông cô, xông lên phía trước bắt lấy điện thoại, điều chỉnh hô hấp, nghe máy.
"Uy? Trương lão bản?"
"Trần lão sư, gần đây có khỏe không? Xin lỗi, ta một mực bận rộn chuyện của bà nội."
"Không có gì phải xin lỗi.....bà nội ngươi sao rồi?"
"Bà nội ta vừa qua khỏi thất đầu."
"....." Một câu nói này ném qua, Trần Thiên Ngữ có chút ngây ngốc, muốn nói nén bi thương thuận theo tự nhiên nhưng lại cảm thấy quá mức gượng gạo: "Hậu sự của bà nội...Ta có thể giúp gì không?"
"Không cần, ta và người nhà đã chuẩn bị xong rồi." Âm thanh của Trương Tĩnh Hân nghe vào rất bình thản, không có tâm tình gì, phỏng chừng đã lắng đọng lại rồi.
Tất cả đạo lý lớn cùng lời an ủi Trương Tĩnh Hân hẳn là đều chán nghe rồi, Trần Thiên Ngữ cũng không muốn nói những lời này: "Ngươi bây giờ đang ởđâu vậy?"
"Mới vừa về đến nhà."
Trần Thiên Ngữ đẩy ra cửa sổ sân thượng, gió lạnh thổi vào, nhìn vào sân nhà Trương Tĩnh Hân cư nhiên thấy nàng mặc áo lông đội mũ, đón gió ở trong sân nấu nướng!
Thảo nào trong điện thoại vù vù tiếng gió thổi!
Trần Thiên Ngữ: "Ngươi đang làm món ăn gì! Thơm quá!"
"Ngửi được? Sáng sớm đến lấy chút cá hải lư, đang làm cá hải lư hấp đậu nành và hắc tùng lộ."
"Nghe thấy đã đói bụng!"
"Còn có sò biển song vị."
"Song vị thế nào?!"
"Ngươi qua đây nếm thử sẽ biết." Trương Tĩnh Hân sớm đã nhìn thấy nàng, hướng nàng vẫy tay.
Trần Thiên Ngữ bật người khoác áo vọt đến nhà Trương Tĩnh Hân.
Lúc Trần Thiên Ngữ đến Trương Tĩnh Hân đã đem bàn ăn nhỏ bày ra, lồng chắn gió úp kín kẽ, gió trên đầu thổi vù vù, vang đến lạnh thấu xương.
"Động tác của ngươi nhanh như vậy? Một mình làm? Lồng chắn gió lớn như vậy...." Nón thỏ của Trần Thiên Ngữ có chút nghiêng lệch, hai lỗ tai dài bị gió thổi từng hồi. Nàng chớp chớp mắt nhìn Trương Tĩnh Hân vươn cánh tay dài kéo cửa sổ nhỏ trần nhà lại.
"Ngươi mới vừa nói cái gì?" Trương Tĩnh Hân hỏi.
".... Không có gì."
Có chiều cao đúng là tốt.
Trương Tĩnh Hân nhìn qua tâm tình không tính là quá tệ, làm mấy món ăn còn là những món cần nhiều kiên nhẫn. Hải lư hấp đậu nành từng viên một đều đun sôi lột vỏ, thêm nước dùng hầm từ bắp chân bò thêm hương liệu nấu thành, rồi dùng lửa nhỏ nấu mấy tiếng đồng hồ mới nấu mềm, sò biển song vị hương càng thơm đến khiến người ta chảy nước miếng, sò biển phối với hai gia vị khác nhau, mặc dù tương tự như chỉ có ăn vào miêng mới biết tư vị vô cùng biến hóa.
"Sò biển này, một là chanh thái lát thêm hành lá, muối... Còn có hồ tiêu, cùng dầu olive, còn lại có hắc tùng lộ cùng cà rốt, còn có chút cà chua."
"Trần lão sư có tiến bộ... Chỉ ăn một miếng là có thể đem tất cả nguyên liệu cùng cách chế biến nói ra. Bất quá...." Trương Tĩnh Hân liếc nhìn một bàn thức ăn gió cuốn mây tan: "Ngươi trái lại chừa chút cho ta a."
Trần Thiên Ngữ dùng khăn giấy lau miệng, còn có chút hoảng hốt: "Đã lâu không được ăn ngon như vậy."
"Thế nào? Đại ẩm thực gia còn có thể không được ăn ngon? Gần đây không phải ăn rất nhiều thức ăn ngon sao?"
Mạng lưới tin tức của Trương Tĩnh Hân thực sự là vô khổng bất nhập, Trần Thiên Ngữ nói: "Ai! Đừng nói nữa..... Sau khi ăn thử mấy quán thực sự là tâm lực tiều tụy, có thể ở ban đêm gió lớn rét lạnh ăn món ăn Trương lão bản làm thật sự là quá tốt."
Trương Tĩnh Hân: "Không thể ăn?"
Trần Thiên Ngữ thê lương lắc đầu, Trương Tĩnh Hân mỉm cười.
Thoạt nhìn Trương Tĩnh Hân tinh thần không tệ, chí ít còn biết cười.
Từ những chuyện trong nhà lúc trước nàng đã nói có thể biết được, bà nội nàng năm đó ngăn cản hôn nhân của ba mẹ nàng trở thành mối thắt lòng của nàng, nàng cũng thản nhiên nói muốn nói sai cũng là bà nội sai. Tình cảm đối với bà nội không có biểu lộ nhiều lắm, nhân chi thường tình mà nói, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút không vui. Trước khi bà nội lâm chung nàng coi như là hiếu thuận, người đi rồi, rất nhiều tâm tình cũng trôi đi.
Có thể thấy nàng cười thật sự là quá tốt.
Hai người trầm mặc chốc lát, Trương Tĩnh Hân nói: "Ăn no chưa?"
"Ân?"
"Chỉ ăn ít như vậy thì rất kỳ quái, làm