Trên thế giới quan hệ đơn thuần nhất chính là quan hệ lợi ích.
Trần Thiên Ngữ cùng Cao Ấu Vi ký hợp đồng hai năm, trong hợp đồng bao gồm hai quyển sách, các loại tuyên truyền, cũng có các loại quảng bá Cao Ấu Vi cần Trần Thiên Ngữ tranh thủ xuất hiện.
Cuộc sống của Trần Thiên Ngữ chậm rãi trở về quỹ đạo, mà ở ngoài quỹ đạo, Vệ Phong gần đây xem như phiền muộn muốn chết.
Mấy ngày trước Jeanne nói cùng bạn bè ăn nhà hàng lớn, hỏi hắn có đi không, Vệ Phong ghét nhất là đám nữ nhân kia tụ tập líu ríu không ngừng, cũng không nói chuyện đứng đắn, bất quá là chuyện ngồi lê đôi mách, hoặc là đồ trang điểm hiệu nào dùng tốt vân vân. Từ sau khi Jeanne cùng Trần Thiên Ngữ ngã bài giữa bạn bè của Jeanne không một ai mà Vệ Phong muốn nhìn thẳng, vì vậy hắn mượn cớ ở nhà xem ti vi không đến.
Xem đua xe trên TV, đua nửa ngày cũng không có sự cố lật xe nào để hắn phấn khích, gọi điện thoại cho Martha nàng cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời không biết đang bận rộn cái gì, thật là nhớ nàng.
Hai lon bia xuống bụng, muốn đến tủ lạnh nhìn xem có cái gì có thể ăn, nhìn thấy trong tủ lạnh ngoại trừ hai miếng bánh mì để lại từ mùa hè ngoài ra chỉ còn một cây hành nở hoa, tâm tình của Vệ Phong uể oải đóng cửa tủ lạnh lại.
Lúc còn chưa trở mặt cùng Trần Thiên Ngữ , Jeanne luôn luôn lôi kéo Trần Thiên Ngữ ra ngoài mời khách, mỗi lần đều có thể ăn ké cơm. Hôm nay chỉ có thể đứng ở nhà bụng rỗng uống bia, ngẫm lại cảm thấy thua thiệt!
Jeanne ngu xuẩn này rốt cuộc nghĩ như thế nào, trở mặt với ai cũng không nên trở mặt với Trần Thiên Ngữ a!
Vệ Phong càng nghĩ càng giận, quyết định chờ Jeanne trở về hảo hảo nói với nàng, đương nhiên, là hảo ngôn hảo ngữ mà nói, hắn có mấy lá gan mà dám lớn tiếng với Jeanne?
Jeanne rất trễ mới về nhà, Vệ Phong đã ngủ như chết trên ghế sô pha, nghe tiếng động rất lớn khiến hắn tưởng là kẻ trộm vào nhà. Tỉnh lại lau nước miếng trên miệng, nhìn thấy Jeanne mặt đen lại bước vào phòng, tiện tay đem túi xách cùng áo khoác đều ném trên ghế sô pha.
"Làm gì tức giận như vậy, đánh bài đi? Lại thua rồi?" Vệ Phong thuận miệng vừa hỏi không ngờ Jeanne trực tiếp bùng nổ.
"Thua cái đầu ngươi! Ngươi đứng lên cho ta!" Jeanne đột nhiên bệnh tâm thần đem cái ly trên bàn trà hung hăng ném xuống đất khiến Vệ Phong sợ đến cả người giật thót.
"Ngươi lại phát thần kinh cái gì!" Chân của Vệ Phong bị miếng thủy tinh văng vào cắt trúng, cũng không quản nhà này ai làm chủ nữa, mắng: "Bản thân đi ra ngoài ăn uống ca hát, để lão tử ở nhà một mình ngay cả miếng cơm nóng cũng không có mà ăn, ngươi còn có mặt mũi hung dữ với ta!"
Mười móng tay dài của Jeanne đâm vào cánh tay Vệ Phong, đứng gần Vệ Phong mới phát hiện trong mắt Jeanne đều là tơ máu, trên cổ có dấu đỏ đáng sợ, cúi đầu mà thở hổn hển, hiển nhiên là giận không kềm được!
Vệ Phong nghĩ có chút không thích hợp: "Ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Jeanne: "Xảy ra chuyện gì? Lời này phải hỏi ngươi mới đúng! Nói ta đi ra ngoài ăn ngon uống mát không để ý ngươi? Con mẹ nó ngươi dám nói lại lần nữa không? Đến tột cùng là ai ở bên ngoài ăn vụng! Ngươi một tên tiện nhân! Vương bát đản!"
Lửa giận trong lòng cùng phẫn nộ khi bị Trương Tĩnh Hân sĩ nhục khó có thể nén xuống, ngón tay bấu trên da thịt Vệ Phong giống như dã thú ngửi được mùi máu tươi, chỉ dùng bạo lực để hả giận, hận không thể đem Vệ Phong bầm thây vạn đoạn! Móng tay nàng hung hăng cắm xuống, trên cánh tay Vệ Phong lưu lại vài vết máu!
Vệ Phong bị đau, một tay đẩy Jeanne ngã xuống đất, bưng cánh tay bị thương rống giận: "Ngươi có phải bị bệnh hay không a! Mẹ nó! Ăn vụng cái gì! Chuyện của Trần Thiên Ngữ không phải đã nói rõ với ngươi rồi sao! Là tiện nhân kia câu dẫn ta trước! Nam nhân nào gặp chuyện như vậy cũng nhịn không được! Trước đây ngươi đã làm loạn không chịu để yên, sau đó ta cũng đã quỳ lâu như vậy, không phải đều đã qua rồi sao! Ngươi thế nào còn nhắc lại! Có phiền hay không, cuộc sống này còn có thể sống nữa hay không!"
Jeanne đứng lên, không để ýđau đớn trên mông cùng móng tay, cầm gối ôm trên số pha ném vào Vệ Phong: "Trần Thiên Ngữ tính cái gì! Chuyện giữa ngươi và Martha còn muốn giấu diếm ta bao lâu?! Ngươi ăn cây táo, rào cây sung Vương bát đản! Ăn của ta dùng của ta, công việc cũng là ta cho ngươi! Ngươi đối với ta như vậy?! Ve vãn bạn bè của ta một người rồi lại một người! Con mẹ nó! Ông nội ngươi! Đã nhiều năm như vậy ngươi mua cho ta được thứ gì chưa! Nhưng lại dẫn Martha đến trung tâm lớn mua sắm! Các ngươi giỏi quá, hắc, đôi gian phu dâm phụ các ngươi cấu kết đã bao lâu! Nói cho ta! Nói! Nói!"
Jeanne căn bản cũng không nghĩ đến Vệ Phong còn có thể cùng Martha có một chân.
Lúc xảy ra chuyện của Trần Thiên Ngữ , Vệ Phong quỳ ở dưới lầu cả đêm sám hối, Jeanne mới tha thứ cho hắn, hắn lời nói thâm tình biểu thị sau này nếu hắn nhìn nhiều nữ nhân khác một cái thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống!
Sau khi Jeanne lật đổ Trần Thiên Ngữ tâm tình thật tốt, thiên sai vạn sai đều là lỗi của tiện nhân Trần Thiên Ngữ, nhìn thấy Vệ Phong cũng là thành tâm nên trên cơ bản đã tha thứ cho hắn.
Nếu không phải ở nhà hàng gặp Trần Thiên Ngữ, thấy nàng ăn mặc trang điểm xinh đẹp cư nhiên sống cũng không tệ, nuốt không trôi cơn giận đến đùa cợt nàng, cứ thế bị Trương Tĩnh Hân kéo đến phòng vệ sinh giáo huấn, lại xem được đoạn video giữa Vệ Phong cùng Martha nàng thật sự nghĩ không ra Vệ Phong trên mặt kinh tế toàn bộ dựa vào nàng lại dám ăn vụng, hơn nữa đối tượng còn là "người bạn tốt cuối cùng của nàng", Martha!
Ở trước mặt Trương Tĩnh Hân ngoan cố nói cứng, nói bản thân đã sớm biết được, kì thực tâm can tỳ phế thận cũng sắp giận đến nổ tung!
Trên đường về nhà nàng vẫn nghĩ phải giáo huấn Vệ Phong thế nào, đánh hắn vào chỗ chết cũng không thể hả giận!
Vệ Phong bị nàng đánh đến chịu không nổi, đoạt lấy gối đấu, một cái tát gián xuống mặt Jeanne: "Ngươi điên đủ chưa!"
Jeanne hét lên một tiếng ngã trên ghế sô pha, Vệ Phong ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ mình sẽ đánh Jeanne, nhưng lòng bàn tay tê dại cùng vui vẻ vì được trút giận lại đang nhắc nhở hắn: "Đúng vậy, ngươi đánh nàng! Ta đánh nàng! Sớm nên đánh nàng! Thoải mái"
Jeanne tóc tai bù xù mà che mặt, nhìn không thấy nét mặt của nàng, lại có thể nghe giọng nói mang theo run rẩy của nàng.
"Ngươi đánh ta! Vệ Phong ngươi dám đánh ta! Ngươi ăn của ta dùng của ta ngươi còn dám đánh ta!"
Trong đầu Vệ Phong liệt hỏa quá cảnh, nhịn lâu như vậy cũng không nhịn được nữa: "Đắm rắm cái con mẹ ngươi! Cái gì gọi là ta ăn của ngươi dùng của ngươi! Phải! Công việc của ta là ngươi cho! Nhưng mỗi phân tiền không phải tự ta kiếm về sao?! Công việc nhỏ nhoi trong cửa hàng rách của ngươi bổn đại gia không hiếm lạ gì! Loại đại thẩm giống như ngươi, ta có thể chịu ngươi lâu như vậy đã là nể mặt đồng tiền rồi! Nói cho ngươi biết! Bổn đại gia đã sớm tìm được công việc mới rồi! Ngươi ít tự dát vàng lên mặt mình đi, cho rằng ta không có ngươi là không được sao? Martha thì sao, Trần Thiên Ngữ thì sao, đều tốt hơn ngươi ngàn vạn lần!"
Jeanne cầm lên chén trà dụng hết toàn lực ném về phía Vệ Phong: "Ngươi cút ra ngoài cho ta! Cút!"
Tất cả mọi thứ của Vệ Phong đều bị Jeanne vứt xuống dưới lầu, giữa mùa đông cũng không cho hắn thời gian mặc quần áo, quần đùi áo ngắn tay liền đem hắn đá ra cửa.
Vệ Phong hùng hùng hổ hổ xuống lầu, từ dưới đất đem quần áo nhặt lên mặc vào, những thứ đồ khác tùy tiện nhét vào trong vali.
Từ áo khoác lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu.
Nghĩ đến sau này có thể không cần gặp lại Jeanne nữa, không cần chuyện gì cũng nhìn sắc mặt nàng ta chịu cơn giận của nàng ta, Vệ Phong đã cảm thấy thả lỏng cùng hài lòng trước nay chưa có!
Như Phong một mực thúc dục Chỉ Nhiên, khiến