"Tâm sự?" Điện thoại Trần Thiên Ngữ còn cầm trong tay, nhìn thấy Trương Tĩnh Hân cười chế nhạo ngữ khí lại nghiêm túc như vậy, không khỏi có chút hoảng hốt: "Trò chuyện cái gì?"
Trương Tĩnh Hân nói: "Đến sô pha ngồi."
Hai người ngồi vào ghế số pha, Trương Tĩnh Hân còn nói: "Nhân lúc sữa còn nóng, mau uống đi."
Trần Thiên Ngữ uống sữa, cười với Trương Tĩnh Hân rất hàm hậu: "Có phải ngươi không thích ta và Cao Ấu Vi liên hệ quá nhiều lần không, ta và nàng thật không có gì, trước đây cũng đã nói với ngươi, chính là quan hệ hợp tác, cộng thêm bạn bè nhiều năm nên tương đối quen thuộc. Điểm ấy ngươi có thể hiểu được mà, giống như ngươi và Tang Thanh Nhã."
Trương Tĩnh Hân: "Ta một chữ cũng chưa nói nhưng ngươi ngược lại thẳng thắn mong được khoan hồng, rất tích cực. Bất quá một câu cuối cùng quá cố ý rồi, cái gì gọi là giống như ta và Tang Thanh Nhã? Chuyện này sao có thể so sánh? Tang Thanh Nhã cũng chưa từng thích ta."
Trần Thiên Ngữ dán đến gần Trương Tĩnh Hân: "Ngươi xem, ngươi chính là để tâm Cao Ấu Vi!"
"Đúng vậy ta chính là để tâm." Nói xong khẳng định lại trực tiếp, khuỷu tay Trương Tĩnh Hân chống trên lưng sô pha, bàn tay nâng lên ngưng mắt nhìn khuôn mặt Trần Thiên Ngữ, rất thong dong, bình tĩnh mà thừa nhận: "Thế nhưng ta để tâm cũng không có cách nào nha, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, tình cảm vẫn còn đó, hiểu biết lẫn nhau, tốt vô cùng, hợp tác thuận lợi không cần tranh cãi."
Giọng điệu này thế nào lại quen như vậy!
Trần Thiên Ngữ nheo mắt lại nhìn Trương Tĩnh Hân, nếu không phải vừa rồi nàng thừa nhận bản thân để tâm, Trần Thiên Ngữ thật sự nghĩ nàng đang nói ra cảm thụ bình dị chân thực. Tuy rằng dùng từ độc một chút nhưng ngữ khí khẩn thiết rất có tính mê hoặc.
Trương Tĩnh Hân đây là đang ghen?
Phương thức nói chuyện này Trần Thiên Ngữ đã từng lĩnh giáo qua, lúc nàng theo đến thành phố Q cũng là tiếng trước tiếng sau "người và bạn gái"..... Trần Thiên Ngữ nàng cùng Cao Ấu Vi có phải một đôi không trong lòng Trương Tĩnh Hân hiểu rất rõ. Đoạn thời gian đó nàng và Cao Ấu Vi có chút không được tự nhiên, không quá muốn nhắc đến, hơn nữa thời điểm đó nàng và Trương Tĩnh Hân còn chưa có quan hệ này, cho nên chỉ cảm thấy Trương Tĩnh Hân thích mỉa mai bới móc nàng.
Nhưng bây giờ càng nghe càng không phải chuyện như vậy!
Quả thực đang ghen, thiên chân vạn xác.
Trong lòng vừa ra kết luận này Trần Thiên Ngữ vô cùng vui vẻ, đem mặt dán vào trước mặt Trương Tĩnh Hân: "Rất để tâm? Có bao nhiêu để tâm?"
Trương Tĩnh Hân nhíu mày, chỉ vào mi tâm Trần Thiên Ngữ: "Ta đang nghiêm chỉnh mà nói chuyện với ngươi."
"Ta cũng vậy a! Ta cũng hỏi rất nghiêm túc, có bao nhiêu để tâm a, Trương lão bản?" Trần Thiên Ngữ mềm giọng hỏi đến thật vui vẻ, hoàn toàn không xem mình là người bị thẩm vấn. Suy nghĩ mím môi, nỗ lực tìm về tư thái khảái thời thiếu nữ quả thật có chút khả ái.
"Hắc, Trần lão sư, còn giở tính trẻ con?" Trương Tĩnh Hân dùng ngón tay nhéo mặt nàng: "Ta nói chuyện đứng đắn với ngươi, ngươi lại giở tính trẻ con, thích hợp sao?"
"Hợp, đối với Trương lão bản làm như vậy đặc biệt thích hợp." Trần Thiên Ngữ nói: "Tuy rằng cùng Cao Ấu Vi là có một chút chuyện nói không rõ ràng, nhưng đều đã qua, hơn nữa ta và nàng quả thật cho tới bây giờ cũng chưa từng tốt đẹp được như ngươi và— bạn — thân Tang Thanh Nhã, thân mật đến mức độ đó." Trần Thiên Ngữ cố ý nhấn mạnh hai chữ bạn thân tăng thêm trọng âm.
"Ta và Tang Thanh Nhã lúc nào có thể xưng cấp thân mật?"
" Nụ hôn ngoài sân vườn thì sao? Chuyện đó đâu! Cái đó tính là gì!"
"..... Trần lão sư, hiện tại hình như là ta đang ghen."
Trương Tĩnh Hân bị nàng cưỡng từ đoạt lý lén đổi trọng tâm câu chuyện có chút bất đắc dĩ, Trần Thiên Ngữ thấy nàng rũ mi dáng vẻ ủy khuất ha ha bật cười. Cùng Trương Tĩnh Hân giao thủ nhiều lần như vậy, hình như đây là lần đầu tiên chiếm được thượng phong!
"Thái độ không thích hợp, không có cách nào khác trò chuyện." Trương Tĩnh Hân lật người Trần Thiên Ngữ đem nàng đè xuống ghế sa lon, mười ngón đan vào nhau mà bắt đầu hôn môi.
Cơn ghen của Trương Tĩnh Hân lấy một nụ hôi lâu dài làm kết thúc.
Khi nàng chống người từ trên người Trần Thiên Ngữ đứng lên, môi lại biến thành đỏ thẩm.
Trần Thiên Ngữ nâng tay đem tóc dài tán lạc của Trương Tĩnh Hân vén ra sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
"Nhìn ngươi vẫn luôn rất lãnh tĩnh, kỳ thực ta thật sự không quá chắc chắn tâm ý của ngươi." Trần Thiên Ngữ nhìn vào ánh mắt Trương Tĩnh Hân: "Tuy rằng vẫn luôn có thể cảm nhận được ngươi quan tâm chuyện của ta, nhưng phần lớn thời gian vẫn không cách nào cảm nhận được nhiệt tình của ngươi, sợ bản thân một khi xung động tiết lộ tâm tư với ngươi, ngươi lại không cùng một suy nghĩ với ta, như vậy cũng quá khó xử. Thế nhưng rõ ràng trong lòng ta lại cảm thấy ta sẽ ở bên cạnh ngươi, giống như chúng ta luôn luôn có thể ở những thành thị khác nhau gặp được nhau, loại duyên phận này khai thiên tích địa đến nay có thể có mấy người."
Lời nói này của Trần Thiên Ngữ rất nghiêm túc mà thâm tình: "Cho nên, lúc trước ngươi rốt cuộc là làm thế nào tìm được ta?"
Môi Trương Tĩnh Hân khẽ động, muốn nói điều gì, bỗng nhiên vẻ mặt ấm áp trở nên giảo hoạt: "Đã nói nhiều lần rồi, là vì nghiên cứu món ăn mới nên mới ra bên ngoài tìm linh cảm, trong lúc vô tình liền gặp ngươi."
Biểu tình của Trần Thiên Ngữ cũng thay đổi, căm hận nói: "Lòng phòng bị cư nhiên nặng như vậy! Miệng thật chặt!"
Trương Tĩnh Hân đứng dậy cảm thán: "Còn tưởng rằng ngươi là nghiêm túc, thì ra là không tin ta. Trời đất chứng giám, ai....."
Trần Thiên Ngữ vội vàng nói: "Đừng! Ta mới vừa nói đương nhiên đều là lời thật lòng! Thế nhưng ta hiếu kỳ a, ngươi rốt cuộc là làm thế nào tìm được ta! Ai tin tưởng cái gì duyên phận trùng hợp gặp nhau a, thế giới lớn như vậy ngươi lại đúng lúc có thể ở bên ngoài cùng ta đi vào cùng một cái quán ăn.... Ai tin!"
Trương Tĩnh Hân vừa sửa sang lại áo ngủ vừa đi lên lầu: "Lời vàng ngọc, không tin ta cũng không có biện pháp a."
Tiếng hét của Trần Thiên Ngữ từ dưới lầu truyền đến: "Quỷ mới tin! Ngươi chính là Dùng Bồn Ăn Cơm! Ta nhất định sẽ chứng minh! Bồn cô nương!"
Tuy rằng Trương Tĩnh Hân giảo hoạt mà tránh được đề tài này nhưng Trần Thiên Ngữ đối với phản ứng ngoài dự đoán của nàng vẫn là rất vui vẻ.
Thì ra cô gái này cũng không phải bình tĩnh như mặt ngoài, đâm một cái vẫn sẽ xù chút lông.
Trần Thiên Ngữ ôm tâm tình vui vẻ đến tạp chí xã, tiếp tân nói có vài người bên truyền thông đã đến muốn phỏng vấn nàng. Trần Thiên Ngữ nói hiện tại ai tới phỏng vấn cũng không tiếp.
Đi đến phòng làm việc mở máy vi tính ra đăng Weibo, quả nhiên tin tức lắng xuống đã lâu lại bắt đầu nổi lên.
Trần Thiên Ngữ mở ra xem, có số ít mắng nàng, nhưng càng nhiều đều là đứng về phía nàng.
Cao Ấu Vi bên kia đã có hành động mới, nhà xuất bản cũng chính là nhà xuất bản của《 Mạn Sinh Hoạt Phẩm Mỹ Thực 》tuyên bố trên Weibo. phản ứng trước việc sao chép của Chỉ Nhiên.
Sách mới của Trần Thiên Ngữ âm thầm tung ra thị trường mặc dù không có bất kỳ tuyên truyền gì chỉ trung bày ở mấy nhà sách nhỏ, nhưng phần thông tin xuất bản không gạt người, nếu như nghĩ lần này vẫn là Trần Thiên Ngữ sao chép của Chỉ Nhiên thì mời các vị đi tìm hiểu.
Chuyện Chỉ Nhiên sao chép bọn họ bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật, nhất định sẽ trả lại công đạo cho Trần Thiên Ngữ!
Trần Thiên Ngữ vào Weibo của Chỉ Nhiên, nhìn thấy đăng status một chút cũng không nói tốt cho nàng, chính nghĩa công kích Trần Thiên Ngữ thủ đoạn đê tiện, giở trò phía sau. Cập nhật mới nhất là hai phút trước.
"Cô gái này..." Trần Thiên Ngữ đem Weibo của nàng kéo xuống, phát hiện nàng thực sự là cả đêm chưa từng ngủ để lướt Weibo.
Chỉ Nhiên quả thực ngủ không được, từ nhỏ đến lớn chưa từng tức giận như vậy!
Tối hôm qua status thứ nhất mắng chửi Trần Thiên Ngữ cùng hiệp hội chống sao chép, sau đó Như Phong gọi điện thoại tới nói với nàng nàng làm như vậy rất không thích hợp, tổn hại hình tượng của nàng, tốt nhất nên xóa đi.
Chỉ Nhiên suy nghĩ một chút, không khỏi sợ hãi, xóa status.
Thế nhưng hiệp hội chống sao chép kia sao lại hạ tiện như vậy? Chức năng gỡ bỏ cư nhiên bị chặn lại , còn đăng status châm chọc khiêu khích: "Chỉ Nhiên đại nhân, không làm chuyện đuối lý không sợ quỷ gõ cửa, nếu ngươi đã mắng ta sao lại muốn xóa bỏ, đây là có ý gì?"
Quả nhiên, từ bên phía hiệp hội chống sao chép có thêm một đám người mắng nàng, ngay từ đầu còn có thể nhịn, nhưng khi những người này bám lấy tiểu thuyết tình cảm trước đây nàng đã viết《 Tà Mị Vương Gia Thích Ta 》, từng chữ từng câu phân tích cười nhạo nàng não tàn, nàng thực sự nhịn không được, mắng trở lại!
Như Phong lại gọi điện thoại, Chỉ Nhiên chửi ầm lên: "Đều là ngươi! Nếu không phải ngươi ta thế nào lại vào tròng của Trần Thiên Ngữ! Nói! Có phải ngươi là do con tiện nhân kia phái tới hại ta hay không!"
Sau khi Như Phong mắng một câu "Bệnh tâm thần" liền cúp điện thoại, ngón tay Chỉ Nhiên đặt trên bàn phím không ngừng run rẩy.
Bình tĩnh, lúc này nhất định phải bình tĩnh Trần Thiên Ngữ nhất đính ở sau màn chờ để cười nhạo nàng!
Mắng chửi người không được, vậy thì giả đáng thương: Ta là một cô gái yếu đuối bị tiểu nhân âm hiểm mưu hại, bị một đám nháo hài kịch mắng chửi.... Thế giới lớn như vậy chắc chắn sẽ có người hoả nhãn kim tinh nhìn rõ chân tướng đứng về phía ta.!
Vì vậy liền có bình luận.
Cao Ấu Vi online nói chuyện với Trần Thiên Ngữ: "Ngươi xem Weibo của Chỉ Nhiên chưa? Xem chỉ số thông minh của cô nàng này, lúc trước giở trò vu khống sao chép còn cảm thấy không tệ, nhất định là có người ở sau lưng sai sử nàng. Như bây giờ nhất định là bị bỏ rơi rồi. Quyển sách này của nàng không từ nhà xuất bản Thải Hồng xuất bản ra mà là Quả Duy, rất có thể là xích mích cùng Thải Hồng bên kia, ông chủ của nhà xuất bản Quả Duy đến bây giờ cũng không lên tiếng phỏng chừng không muốn bị kéo vào chuyện này."
Trần Thiên Ngữ trả lời: "Trước đây tất cả kế hoạch có thể là Úc tổng của nhà xuất bản Thải Hồng một tay xử lý, cũng có thể là làm việc theo chỉ thị của Phương Khôn."
Tin tức vừa phát ra ngoài, Weibo của Trần Thiên