Hoa Tiền Nguyệt Thiện bị đập phá?
"Trần lão sư Trần lão sư, quán ăn của một trong tam đại hộ pháp của ngươi bị đập phá rồi sao?"
"Hiện trường thật là đáng sợ, đây là thù oán gì?"
"WTF! Cư nhiên đập quán ăn của Trương đại nhân nhà ta! Là ai! Lăn ra đây ta đảm bảo đánh chết ngươi!"
Weibo Mention Trần Thiên Ngữ vẫn tăng liên tục, nàng một mạch điện thoại đến chỗ Trương Tĩnh Hân.
Thảo nào trả lời một tin nhắn cũng chậm như vậy! Thì ra xảy ra chuyện lớn như vậy!
"Uy, Tiểu Thiên Ngữ." Sau vài hồi chuông Trương Tĩnh Hân mới bắt máy, Trần Thiên Ngữ nói thẳng.
"Trong quán xảy ra chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói với ta!"
"Ngươi đã biết a."
"Lời vô ích! Mấy nghìn người trên mạng khua chiên giống trống ta làm sao có thể không biết! Ghê tởm nhất là lại từ miệng người khác biết việc này..... Vì sao ngươi không nói cho ta biết chứ! Ngươi có sao không a!"
Giọng nói của Trương Tĩnh Hân vẫn rất bình tĩnh: "Mẹ ngươi phẩu thuật, ta không muốn để cho ngươi phân tâm. Ta không sao, nửa đêm đập phá ta không có mặt, yên tâm."
"Yên tâm? Ngươi....." Trần Thiên Ngữ hận không thể một tay bóp chết tên hỗn đản này: "Ngươi chờ đó! Ta lập tức trở về đánh nát mông ngươi!"
Mẹ nàng bên này sau khi giải phẫu tình trạng ổn định, bác sĩ nói quan sát mấy ngày thì có thể xuất viện. Trần Thiên Ngữ mua vé máy bay đêm đó bay trở về thành phố B.
Lúc nhìn thấy Trương Tĩnh Hân ở sân bay, ánh mắt nàng có thể giết người, Trương Tĩnh Hân giảo hoạt nói: "Mệt không, đưa hành lý cho ta, ta đã chuẩn bị nguyên liệu trở về sẽ làm món ngon cho ngươi ăn."
"Thôi đi!" Nghĩ đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện bị đập phá Trần Thiên Ngữ vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, đôi mắt cũng đỏ: "Ngươi có biết ta ở trên mạng thấy việc này có bao nhiêu lo lắng hay không?"
"Ta cũng không không có việc gì, vẫn đang yên lành đứng trước mặt ngươi. Quán ăn bị đập phá có thể sửa lại, đừng bởi vì chuyện này mà nổi giận với ta a, thật dọa người."
"Ta không cam lòng, cho dù sửa lại, nó cũng không phải dáng vẻ lúc trước nữa.... Đó là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau a.... Nếu như không phải là bởi vì ta cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng sẽ không bị liên lụy. Đó là quán ăn mà ngươi tân tân khổ khổ kinh doanh... Ta...."
Trần Thiên Ngữ nói không được nữa, Trương Tĩnh Hân kéo nàng đến trước mặt, cúi đầu áp trán mình lên trán nàng: "Đều là lỗi của ta, ta hẳn là nên càng thêm cẩn thận, bảo vệ tốt nơi có hồi ức của chúng ta. Xin lỗi, hại ngươi không vui."
Trương Tĩnh Hân không nói thì còn đỡ, vừa nói thì đúng là đâm vào tuyến lệ của Trần Thiên Ngữ.
Trần Thiên Ngữ nhẹ nhàng đẩy nàng ra: "Được rồi a, đừng nói nữa, ta cũng không muốn mất mặt ở bên ngoài. Ta muốn đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện một chuyến."
"Đã trễ thế này, trời lại lạnh, về nhà tắm rửa rồi ngủ đi. Trong quán hiện tại đang sửa chữa, rất bừa bộn."
"Ta chỉ muốn nhìn một chút, trong lòng cũng sẽ an tâm."
"Tốt lắm, nghe lời ngươi."
Trương Tĩnh Hân khó có khi thuận theo như vậy, phỏng chừng cũng là trong lòng có thẹn. Cảm giác áy náy của Trần Thiên Ngữ càng lớn hơn.
Hai người đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện, còn mấy công nhân đang thu dọn, Cao Ấu Vi ngồi ở cửa gọi điện thoại: "Ân... đúng, ta trễ một chút sẽ đến chỗ ngươi. Hắc? Ngươi muốn đến đây? Tổ tông đừng làm rộn, đã mấy giờ rồi, ta lập tức trở về...." Một chữ cuối cùng còn chưa nói hết đã thấy Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân tới rồi, không biết trong lòng giật mình cái gì lập tức cúp điện thoại.
"Cao Ấu Vi.... Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Trần Thiên Ngữ không biết thế nào liền nghĩ đến lời nhị thế tổ này đã nói.
"Quán này có thể mua thì mua, không thể mua ta liền đập nát."
"Chẳng lẽ là ngươi đập phá?"
Cao Ấu Vi nghe vậy thiếu chút nữa quỳ xuống: "Bà nội! Ngươi nói cái gì vậy! Ta là loại người như vậy sao! Ta đang ở đây trông coi a, trời đông giá rét ta vất vả biết bao nhiêu, sao ngươi lại hoài nghi ta!"
Trương Tĩnh Hân bị chọc cười, vỗ vỗ Trần Thiên Ngữ: "Cao lão bản là tới giúp một tay, còn bàn chuyện hợp tác sắp tới."
Cao Ấu Vi xông lên ôm lấy bắp đùi Trần Thiên Ngữ: "Thiên Ngữ Thiên Ngữ a — ngươi lại không thương ta sao — tại sao ngươi có thể không thương ta! Lòng ta đều vỡ thành từng mảnh từng mảnh rồi! Thiên Ngữ a —."
Lời thoại quen thuộc này rốt cục lại xuất hiện sao! Trần Thiên Ngữ đang muốn đem nàng đẩy ra thì cánh tay của Trương Tĩnh Hân đã đặt trên đầu Cao Ấu Vi đem Cao Ấu Vi đẩy sang bên cạnh Trần Thiên Ngữ, dùng gót giầy chà một đường trên mặt đất: "Cách xa hai thước."
"....." Hai người này thật không xem nàng là người.
Cao Ấu Vi đối với chuyện trang trí cùng xây dựng thêm Hoa Tiền Nguyệt Thiện biểu hiện tương đối tích cực. Trần Thiên Ngữ tự nhiên hiểu rõ, nàng tuyệt không buông tha bất luận cơ hội kiếm tiền nào, cái gì có thể kiếm tiền thì làm cái đó.
Nhưng kỳ thực tập đoàn Vĩnh Động thiếu hụt vốn có quan hệ rất lớn với việc nàng đầu tư ở những lĩnh vực không quen thuộc. Cao Ấu Vi tuổi còn quá trẻ còn đang tìm kiếm con đường thuộc về mình. Ba mẹ nàng ngược lại cũng yên tâm để nàng đứng trên đầu sóng đi tới cảm thụ cùng nắm bắt xu hướng một phương. Người không có khả năng cả đời đều thành công, nếu luôn luôn sẽ thất bại như vậy thừa dịp tuổi còn trẻ còn thua được thì nhanh chóng trải qua thất bại đi.
Cao Ấu Vi cùng mẹ nàng muốn chen chân vào ngành ăn uống, mẹ nàng nói, bảo bối ngoan ngươi rốt cục lúc rảnh rỗi làm chính sự rồi, cũng tốt, buông tay đi làm, thiếu tài chính mẹ sẽ mở quyền hạn cho ngươi. Ngươi đã phải bận rộn vậy mười lăm cuộc gặp xem mắt đã sắp xếp ta sẽ dời lại.
Cao Ấu Vi: "...."
Mười lăm lần xem mắt! Trước dời lại!
Ngươi thật sự là mẹ ruột của ta!
Xem ra nỗ lực làm chính sự vẫn có hồi báo, ít nhất có thể tránh khỏi xem mắt, nếu không lại bị giáo huấn.
Buổi tối nàng còn ở Hoa Tiền Nguyệt Thiện bên này trông coi còn chưa tính, dù sao đó là quán ăn của Trương Tĩnh Hân, trong quán xảy ra chuyện này Tang Thanh Nhã cũng chạy đến xem vài lần. Nhưng tối nay đột nhiên bị cúp điện thoại, Tang Thanh Nhã còn tưởng rằng Cao Ấu Vi bên kia xảy ra chuyện gì, lập tức chạy như bay đến hiện trường, nhìn thấy nàng và Trương Tĩnh Hân cùng với Trần Thiên Ngữ ở trong phòng nghỉ của nhân viên trên lầu hai ăn lẩu...
"Yêu, Tiểu Nhã." Vẫn là Trương Tĩnh Hân phản ứng đầu tiên: "Ngươi thế nào đến trễ như vậy? Mau tới đây ăn chút gìấm người. Nồi thịt này rất ngon, nguyên liệu Cao lão bản mang đến chính là không bình thường, cũng giống như món ăn gia đình."
Trương Tĩnh Hân nói xong phát hiện không ai nói tiếp, biểu tình của Tang Thanh Nhã từ lo lắng chuyển thành bình thường: "Thịt xiên, thật tốt. Các ngươi ăn đi ta không quấy rầy."
Trần Thiên Ngữ trầm mặc không nói là bởi vì nàng đối với Tang Thanh Nhã ít nhiều có chút kiêng kỵ. Cho dù nàng đã từng có bạn trai cũng không có thể chứng minh nàng đối với Trương Tĩnh Hân không hề có ý gì. Nụ hôn trong sân nhà Trương Tĩnh Hân thực sự quá hương diễm khiến Trần Thiên Ngữ không cách nào tiêu tan — nàng trước sau vẫn không thể tin tưởng bạn bè đơn thuần có thể thân mật đến mức này, nàng và Cao Ấu Vi mập mờ trong đoạn thời gian đó cũng chưa từng hôn môi.
Tang Thanh Nhã đối với nàng mà nói giống như cái bánh nghẹn trong họng.
Cho nên Trần Thiên Ngữ trái lại rất bội phục Trương Tĩnh Hân cùng Cao Ấu Vi đoạn thời gian trước còn thủy hỏa bất dung, nhanh như vậy liền dắt tay dốc sức làm trung tâm thương mại rồi.
Mà Cao Ấu Vi không mở miệng hoàn toàn là bị hù dọa bối rối.
Nàng làm sao sẽ nghĩ đến mười hai giờ Tang Thanh Nhã lại chạy đến đây? Hơn nữa vừa lúc gặp được nàng đang sung sướng ăn khuya, trong số người có mặt có bạn