Thật khó rời khỏi bồn tắm thoải mái, thật muốn trực tiếp ngủ như chết ở bên trong, Trần Thiên Ngữ phí hết sức lực mới khởi động ý thức bò ra ngoài.
"Ta còn tưởng rằng ngươi lại ngủ như chết trong bồn tắm nữa rồi."
Trần Thiên Ngữ xích lỏa đứng bên bồn tắm đang muốn lấy khăn tắm, Trương Tĩnh Hân giống như không có chuyện gì làm cầm rượu nho cùng ly rượu lên lầu: "Sợ ngươi thấy hình ảnh quá kích thích không thể ngủ được, ta mang thuốc thôi miên đến."
Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân liếc nhau, đột nhiên Trần Thiên Ngữ hét to một tiếng cầm lấy khăn tắm hai ba cái quấn thật kín kẽ: "Ai cho ngươi lên đây! Ta còn chưa mặc xong quần áo!"
Trương Tĩnh Hân ngây người: "A? Ngươi còn sợ ta xem? Có chỗ nào của ngươi mà ta chưa thấy qua."
"Lăn xuống đi."
"....."
"Mặc xong chưa..." Trương Tĩnh Hân lui trở về trên thang lầu, nhìn rượu trong tay có chút bất đắc dĩ: "Vì sao tỷ tỷ ba mươi tuổi còn không cởi mở chứ?"
Trần Thiên Ngữ "sưu" một tiếng từ lầu hai thò đầu ra, khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy oán khí: "Trương Tĩnh Hân ngươi có ý gì, trước đây còn nói ba mươi tuổi còn có thuộc tính xấu hổ rất khả ái! Ai, đã biết ngươi khẩu Phật tâm xà câu nào là thật câu nào là giả cũng không thể phân biệt, may là ta đã qua ba mươi kinh nghiệm phong phú mới không tin lời của tên tiểu hỗn đản ngươi... Ôi chao? Ngươi làm gì vậy..đừng đến đây!"
Động tác của Trương Tĩnh Hân phải gọi là nhanh, lúc Trần Thiên Ngữ còn chưa kịp hô dừng thì nàng đã hoả tốc lên lầu đem những thứ trong tay đặt xuống bàn, ba bước còn một bước lên thi triền Tiểu cầm nã thủ đem Trần Thiên Ngữ đẩy ngã xuống giường.
Động tác này của Trương Tĩnh Hân đúng mực đắn đo đủ lực, vừa nhìn đã biết là cao thủ võ lâm. Thiên địa đều bị đẩy ngã, Trần Thiên Ngữ kinh hô một tiếng thì đã ngã xuống giường, nhưng cũng không cảm thấy có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, chỉ là lúc ánh mắt lại có thể ngưng tụ tại một tiêu điểm thì chóp mũi hơi lạnh của Trương Tĩnh Hân đã dán đến trên mặt của nàng.
"Ta cũng rất muốn biết Tiểu Thiên Ngữ câu nào là thật câu nào là giả. Là thật sự không muốn ta đến hay là muốn ta đến đây chứ..."
"... Ngươi.... Phạm quy." Trần Thiên Ngữ nghẹn đỏ mặt, thân thể cảm thụ được âu yếm của Trương Tĩnh Hân lập tức trở nên buộc chặt mà mẫn cảm.
"Mới vừa rồi ở trong xe làm xong, ta vừa chạm đến lại lập tức trở nên mẫn cảm, ta thích ngươi như vậy."
Trương Tĩnh Hân dán bên tai Trần Thiên Ngữ phun nhiệt khí, lỗ tai Trần Thiên Ngữ liệt hỏa thiêu đốt, nơi bị chạm vào lại đang phát nhiệt.
Trần Thiên Ngữ vẫn có chút không cách nào đối mặt dục vọng của Trương Tĩnh Hân, cắn môi nhắm mắt lại.
Ngón tay thon dài khô ráo của Trương Tĩnh Hân dán trên môi nàng, nhẹ nhàng ép xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy vào giữa hai cánh môi. Cảm giác ấm áp trong miệng khiến tâm Trương Tĩnh Hân không ngừng co rút, biểu tình của Trần Thiên Ngữ có một tia ngượng ngùng không thích ứng, Trương Tĩnh Hân ôm lấy thắt lưng nàng giúp nàng thả lỏng.
"Ngô ....." Giữ đôi môi bị Trương Tĩnh Hân hé mở chảy ra một tiếng rên rỉ thoải mái nhẵn nhụi, Trương Tĩnh Hân rất hài lòng mà cắn cổ Trần Thiên Ngữ.
"Thanh âm của ngươi cũng thuộc về ta, ta muốn nghe, muốn chiếm hữu phản ứng của ngươi."
Giữ mi tâm nhíu chặt chảy qua nồng đậm cam nguyện cùng tình yêu, tiện đà tích vào đôi mắt, Trần Thiên Ngữ chậm rãi nhắm mắt lại, đem tình tự cuộn trào mãnh liệt nuốt vào bụng, giống như điện lưu chảy qua bụng dưới, hội hợp cùng nơi Trương Tĩnh Hân đang nhẹ nhàng nhu ấn, dấy lên từng đợt thủy triều.
Trần Thiên Ngữ ôm chặt lấy Trương Tĩnh Hân, chìm vào đáy biển hồng sắc.
Cuối cùng là không uống rượu, căn bản không cần thôi miên, sau khi làm xong Trần Thiên Ngữ nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Trương Tĩnh Hân nằm nghiêng bên cạnh nàng nhìn nàng ngủ, hôn lên khuôn mặt nàng, xoa đầu nàng, nàng "ngô" một tiếng cư nhiên trở mình, vùi đầu vào lòng Trương Tĩnh Hân cọ cọ rồi ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau Trương Tĩnh Hân còn đang trong giấc mộng, nghe trong phòng có tiếng bước chân thận trọng đi lại, mở mắt ra nhìn thấy Trần Thiên Ngữ đang rót nước uống.
"Tỉnh sớm như vậy...." Trương Tĩnh Hân một lần nữa nằm xuống, vén chắn lên.
"Đánh thức ngươi sao? Ngươi ngủ rất cạn. Bất quá đã 9h30 rồi, nên dậy thôi."
"Mới 9h30....Đây không giống như tác phong của lão nhân gia ngài a." Trương Tĩnh Hân mang theo tiếu ý nói: "Ta hiểu được, tinh khí của người trẻ tuổi như ta đều bị lão quái ngươi hút đi, bổ khuyết tu vi của ngươi....."
Trần Thiên Ngữ từ trên trời giáng xuống thoáng cái cưỡi lên trên người nàng: "Ngươi nói ai lão yêu quái! Ngươi chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi ngươi cho rằng ngươi còn rất trẻ sao! Hỗn đản! Nói rõ cho ta!"
Trương Tĩnh Hân trực tiếp đem nàng kéo vào trong lòng: "Là tối hôm qua không hầu hạ tốt cho ngươi sao, Trần lão sư, vậy tiếp tục rèn luyện buổi sáng đi."
"Ta sai rồi.... Ha ha ha ha! Cứu mạng!"
Hai người sáng sớm náo loạn thật lâu, lúc sắp đến mười một giờ mới thu dọn xong vội vã ra ngoài, một người đến trông coi quán một người đi tạp chí xã báo cáo kết quả công tác.
Vào buổi trưa, có một nam nhân lấp ló bên ngoài Hoa Tiền Nguyệt Thiện, Tiểu Diệp nghĩ người này cổ quái liền chạy đến nói với Trương Tĩnh Hân. Trương Tĩnh Hân vừa nhìn, yêu, đây không phải là Vệ Phong sao?
"Tìm ta?" Trương Tĩnh Hân đi ra, hai người đi đến một góc trong ngõ hẻm.
Vệ Phong nói: "Trương lão bản, ngươi không phúc hậu, ngươi khiến ta ra tòa chỉ chứng nhưng chuyện này ta cũng có tham dự, đến lúc đó ta cũng phải dính vào. Ngươi một chiêu này là một hòn đá ném hai chim thực sự là lợi hại a."
Trương Tĩnh Hân: "Làm sao có thể kéo ngươi vào? Ngươi không phải chủ mưu , hiện tại lại chuyển sang làm nhân chứng, chúng ta sẽ cầu xin quan toà xử ngươi vô tội. Hơn nữa, cho dù xử ngươi tội danh gì đó thì cũng không thể nào xử nặng, nhiều lắm là nửa năm còn có thể án treo. Ta sẽ tìm người làm một chút thao tác, án treo cũng sẽ không còn."
Vệ Phong hồ nghi nói: "Thật vậy sao!"
Trương Tĩnh Hân: "Ngươi nên biết bối cảnh của ta đi!"
"Ba ngươi là Trương Gia Lượng?"
Trương Tĩnh Hân gật đầu: "Chút chuyện nhỏ này còn không làm khó được ta, ngươi chờ kiếm tiền đi."
Cho tới nay Trương Tĩnh Hân cho hắn ấn tượng chính là giỏi giang, quyết đoán, lời nàng nói ra thập phần là có thể tin.
Đuổi Vệ Phong đi, Trương Tĩnh Hân trở lại trong quán liền nhận được điện thoại của Trần Thiên Ngữ: "Tĩnh Tĩnh! Ngươi có xem ti vi không! Ông chủ quán nhỏ đã mất tích rất lâu cư nhiên nhận phỏng vấn trên chương trình TV, nói sẽ ra tòa làm chứng cho ta!"
TV trong quán vẫn chưa lắp đặt lại, Trương Tĩnh Hân dùng điện thoại tìm được kênh trực tuyến.
Đã nghĩ đến ông chủ quán nhỏ lai lịch không nhỏ, lại không nghĩ rằng năm đó lúc Trần Thiên Ngữ mới ra đời thì hắn đã là Trù Thần nổi danh khắp thiên hạ. Làm việc mười năm ở nhà hàng trong thành phố B, sau đó điều đến Nam Hải, là bếp chính của tổng trù Nam Hải, tiếp đãi quá vô số nhà ngoại giao, được xưng là "Quốc yến đại sư".
Ngay lúc sự nghiệp của hắn như mặt trời ban trưa, bỗng nhiên ly hôn, sau đó nộp đơn từ chức.
Một nhân tài như vậy muốn thoát khỏi Nam Hải đương nhiên không phải một chuyện dễ dàng, còn dính dáng đến vấn đề chính trị. Nhưng hắn khư khư cố chấp, giống như bốc hơi giữa nhân gian từ đó về sau trong vòng ba mươi năm không còn thấy hắn, không có một chút tin tức nào về hắn.
Hôm nay hắn trở về tầm mắt mọi người, từ một kênh truyền hình của Vệ Thị một lần nữa xuất sơn, là tin tức chấn động trong giới ẩm thực.
"Kỳ thực ta không muốn phải trở về, giới ẩm thực hiện tại đối với ta chi là mây khói thoảng qua. Nhưng hôm nay vì sao ta sẽ một lần nữa đứng ở chỗ này? Không phải muốn đả kích người vợ năm đó bị đồng nghiệp cướp mất, bị đơn chèn ép....Nhân sinh của ta đã đến đoạn cuối, không hề có gì đáng để giữ gìn. Nhưng Trần