Ba trăm vạn!
Nhà xuất bản Thải Hồng bên kia bồi thường một nửa, ta bên này cần phải thường một trăm năm mươi vạn!
Tiền kịch bản toàn bộ đã dùng hết căn bản không gởi ngân hàng. Sau này mỗi tháng 700 tệ tiền nhà làm sao bây giờ? Một trăm năm mươi vạn phải bồi thường thế nào!
Có thể không bồi thường không?!
Chỉ Nhiên đã ba ngày ba đêm không cách nào đi vào giấc ngủ, cảm giác căn thẳng trong từng dây thần kinh khiến nàng căng như dây cung sắp bắn tên, nhưng cũng không cách nào thả lỏng.
Ngày thứ tư nàng rốt cục có thể ngủ một hồi, điện thoại đột nhiên vang lên, nàng bật dậy, nhìn số điện thoại xa lạ có loại chờ mong kỳ quái.
"Uy...."
"Người khỏe, là Vương Nhị Hoàn tiểu thư sao?"
"....." Chỉ Nhiên trầm mặc không nói chuyện.
"..... Người khỏe, ta là luật sư của tổ sản xuất phim《 Mỹ Thực Tâm Sự》có một số việc muốn tìm ngài nói chuyện. Ngài có thời gian thì...."
Chỉ Nhiên trực tiếp đem điện thoại ném ra ngoài!
Nàng đã biết những người này chỉ biết bỏ đá xuống giếng! Tổ biên kịch có thể có chuyện gì! Không phải đến đòi nợ sao! Cũng không phải ta muốn gây chuyện trước khi phim phát sóng! Đều là Trần Thiên Ngữ các nàng làm a! Các ngươi không có biện pháp quảng bá không có quan hệ gì với ta! Cho dù bảo ta bán nhà cũng không bồi thường nổi! Hơn nữa, nhà bán rồi bảo ta nên ở nơi nào! Chẳng lẽ phải lưu lạc đầu đường sao! Ta không muốn! Muốn bồi thường thì các ngươi đi tìm Trần Thiên Ngữ! Nàng có tiền như vậy, bên cạnh còn có ông chủ lớn! Đi tìm nàng!
Chỉ Nhiên chỗ nào cũng không dám đi, thức ăn trong tủ lạnh đã lên móc, trên bàn trên mặt đất tất cả đều là bụi, không ngừng có người nhấn chuông cửa nhưng nàng không dám mở cửa, không muốn biết bên ngoài là ai, thế giới này đối với nàng mà nói là nguy hiểm như vậy!
Nàng nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy không phải chết đói thì cũng sẽ phát điên.
Ăn một miếng mì thiếu chút nữa nhổ ra, nàng vô cùng hoài niệm hải sản tươi sống đã từng ăn. Vẫn ăn không vô, mở TV dời đi một chút lực chú ý. TV chỉ tập trung ở kênh giải trí, người trong TV chỉ xuất hiện trên màn ảnh sẽ không bò ra hại nàng.
Ai ngờ, nàng vẫn nhìn thấy Trần Thiên Ngữ!
Trần Thiên Ngữ mặc ngăn nắp xinh đẹp tham gia một buổi bán đấu giá từ thiện, là quyên góp cho trẻ em vùng khó khăn để cho các em có cơm ăn. Trong TV phảng phất là một thế giới khác, có tiếng nói tiếng cười, còn có đèn tựu quang, Trần Thiên Ngữ dưới sự chú ý của vô số người cười đến xuân phong đắc ý, đúng là vô cùng xinh đẹp. Hai đứa trẻ đứng bên cạnh nàng, nàng nửa ngồi nửa quỳ chụp ảnh cùng chúng, càng là vung tiền như rác đầu tiên đấu giá một nghiên mực cổ.
Nữ nhân này một phiên tòa là có thể kiếm hơn ba trăm vạn! Lên ti vi làm chương trình lại thu nhập một con số lớn đi! Nhà xuất bản Thải Hồng đã bồi thường một nửa cho nàng ta, vì sao nàng còn phải bồi thường chứ? Nàng ta chi mấy vạn mua một cái nghiên mực cũ nát, nàng ta căn bản không thiếu tiền!
Chỉ Nhiên gắt gao ôm lấy gối đầu!
Đi tìm nàng ta? Để nàng ta không bức ép nàng nữa, nàng ta sẽ đáp ứng sao? Cứ như vậy không biết nàng ta có bao nhiêu đắc ý? Nhưng đã không có biện pháp tốt hơn... Nàng ta đần như vậy, nói một câu sẽ mềm lòng, nhất định sẽ!
Lúc Trần Thiên Ngữ cầm nghiên mực về nhà Trương Tĩnh Hân nhìn nàng chằm chằm.
"Tốt xấu gì ngươi cũng nên mua một cái nồi cái chén hay cái bồn gì đó trở về ta còn có thể dùng được, ngươi lại mua một cái nghiên mực....." Trương Tĩnh Hân cầm lấy nhìn một cái: "Loại nghiên mực đá tùng hoa phượng văn này không đáng bao nhiêu tiền, trong thư phòng của ba ta bên kia chất đầy, toàn bộ đều là làm bài trí dọa người."
Trần Thiên Ngữ ngồi trên ghế sô phô tẩy đi lớp trang điểm trên mặt: "Ta lại không hiểu những thứ này, chính là đến tham dự mà thôi, đây đã là hội đấu giá từ thiện còn có thể lấy ra cái gì tốt chứ? Những thứ khác hơn phân nửa là hàng nhái, thậm chí còn có quần áo quần lót, bàn chãi, giấy vệ sinh của minh tinh, ta mua làm gì. Không bằng mua nghiên mực này, ít nhất là văn nhã xinh đẹp, tùy tay cầm lên còn có thể đập quả hạch đào." (=_= ôi! những nữ nhân văn nhã lấy nghiên mực cổ đập quả hạch đào, thật là một thú vui tao nhã ~)
Trương Tĩnh Hân đem nghiên mực cất xong: "Đúng, Trần lão sư cơ trí. Ngày mai ngươi còn có hoạt động?"
Trần Thiên Ngữ nghĩ đến lịch trình gần đây đã cảm thấy cả người đau nhức: "Ban ngày đến tạp chí xã họp, buổi tối có một buổi phỏng vấn." Nói đến đây nàng có chút buồn bực: "Tuy rằng ngươi nói muốn tăng tần số xuất hiện thì nên nhận phỏng vấn, nên ta đều nhận, nhưng luôn cảm thấy.... Ta cũng không phải minh tinh, tại sao phải mỗi ngày xuất hiện dưới ánh đèn? Lại là phỏng vấn lại là chụp ảnh, cảm giác rất cổ quái."
"Phải, biết ngươi không thích việc này, nhưng lúc này chẳng phải vì đặt nền tảng cho tương lai sao? Chờ ngươi danh tiếng ổn định, có thể đem tư thái nâng cao thêm một tầng, không cần làm gì cũng có danh khí." Trương Tĩnh Hân đậy kín nước tẩy trang, muốn hôn nàng một chút, nhìn thấy khuôn mặt nàng đắp mặt nạ từng khối đen thùi, có chút không thể nào hạ miệng: "Được rồi, cuối cùng cũng đến thời khắc quan trọng mỗi ngày : Đêm nay ăn khuya muốn ăn món gì?"
Từ sau khi quan hệ giữa hai người đi vào quỹ đạo Trần Thiên Ngữ hầu như mỗi ngày đều chạy đến nhà Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân cũng dùng mỹ thực dụ dỗ nàng, khiến nàng có nhà không muốn về. Biệt thự số tám tiểu khu Lộc Sơn thùng rỗng kêu to.
Tục ngữ nói nếu muốn nắm giữ một người, đầu tiên phải bắt được dạ dày của người đó. Lời nói này nghe qua cảm thấy rất bình thường nhưng phải tự mình trải qua mới thể hội đầy đủ. Đặc biệt đối với loại thần thú tham ăn chuyển thế như Trần Thiên Ngữ mà nói, trù nghệ không chút khiếm khuyết của Trương Tĩnh Hân chính là sự hấp dẫn trí mạng đối với nàng.
Mỗi khi Trương Tĩnh Hân làm ra một món ăn ngon, độ hảo cảm của Trần Thiên Ngữ đối với nàng sẽ bùm bùm điên cuồng tăng lên. Lần trước hai người đến một quán ăn lâu đời nổi danh ở thành phố B ăn đậu hũ Bát Bảo, lúc ăn Trần Thiên Ngữ liền biết đó là tác phẩm của đầu bếp cấp đại thần, trên đường trở về còn nhớ mãi không quên. Lúc đó Trương Tĩnh Hân không hề nói tiếng nào, hôm sau liền làm ra một phần giống món đó như đúc đặt trước mặt Trần Thiên Ngữ.
Trần Thiên Ngữ nếm thử, không chỉ có vẻ ngoài giống nhau mà ngay cả hương vị cũng không khác biệt, thậm chí còn tinh tế mỹ vị hơn! Trương lão bản đơn giản là máy photo 3D của giới mỹ thực!
"Ân, món ăn khuya đêm nay ta đã chuẩn bị xong." Trương Tĩnh Hân thần bí dẫn Trần Thiên Ngữ đến phòng bếp, chỉ vào nấp nồi hỏi: "Trần lão sư đoán xem đây là thứ gì?"
Trần Thiên Ngữ vừa thấy cái nắp liền hiểu: "Bào ngư?"
Trương Tĩnh Hân: ".... Ngay cả một cái nút cũng không cho cơ hội bán, đúng vậy, là bào ngư."
Trần Thiên Ngữ mở nắp ra, hương khí đập vào mặt. Ngoại trừ hương thơm của bào ngư còn có mùi của thịt heo cùng thịt gà.
"Này...." Trần Thiên Ngữ xốc một con bào ngư lên, từ xúc cảm giữa đôi đũa nàng liền biết mùi vị của bào ngư nào phi thường tốt. Bào ngư hơi khô không dễ làm mềm, thậm chí nấu vài ngày thì chỉ càng nấu càng dai cứng, muốn mềm nhưng không mất tính dai, đảm bảo khẩu cảm hoàn mỹ, từ khi chuẩn bị đến khi vào nồi đều cần kinh nghiệm phong phú cùng độ lửa chuẩn xác.
Trần Thiên Ngữ ăn một miếng, hai mắt tỏa ánh sáng, ăn ngon đến thiếu chút nữa bật khóc, hỏi Trương Tĩnh Hân: "Ngươi đây là bào ngư cực phẩm của Nhật bản? Làm sao làm được?"
Trương Tĩnh Hân nói: "Ăn ngon là được rồi, ngươi cũng không phải đầu bếp, hà tất quan tâm làm thế nào. Để cái miệng hảo hảo thưởng thức là được."
"Không thể! Không nên tàn nhẫn như vậy a! Tuy rằng ta không cách nào nấu ăn nữa nhưng ta có quyền lợi được biết quá trình chế tác một món ăn ngon nha! Có bạn gái là đầu bếp lẽ nào ngay cả chút phúc lợi đó cũng không thể có sao!"
Trương Tĩnh Hân: "Lẽ nào phúc lợi không phải mỗi ngày đều có món ngon ăn sao?"
Trần Thiên Ngữ dựa vào trong lòng Trương Tĩnh Hân, đầu nàng xoay qua xoay lại trong ngực Trương Tĩnh Hân: "Tĩnh Tĩnh – không nên nhỏ mọn như vậy, nói cho người ta biết đi -."
Trương Tĩnh Hân một tay ôm lấy nàng: "Ngô nga, thật là đáng yêu, ngươi như vậy ta sẽ không muốn nói cái gì kỹ xảo nấu nướng, trực tiếp đem ngươi kéo đến trên giường a."
"Trương Tĩnh Hân!" Trần Thiên Ngữ làm nũng đến nhân sinh gặp nguy cơ, lập tức chuyển hoán phong cách đổi thành vẻ hung ác, nhéo đùi Trương Tĩnh Hân: "Suy nghĩ thật kỹ, là muốn tiếp tục thừa nước đục thả câu hay là muốn bắp đùi."
".... Ta chọn bắp đùi." Trương Tĩnh Hân mồ hôi lạnh đều chảy xuống.
Cực phẩm bào ngư của Nhật Bản đầu to, được gọi là bào hoàng. Nếu đã quý giá nhưu vậy, thì nguyên liệu giúp nó ngon miệng cũng không thể qua loa.
"Nước dùng quả thật là canh gà cùng canh thịt heo. Dùng thịt gà cùng sườn lợn nấu hết bọt máu, thịt ba chỉ chiên đến chuyển vàng cho vào nồi cùng với bào ngư, nước phải trong, sau đó ởđây liền có một thiết bị vô cùng quan trọng ta muốn giới thiệu." Trương Tĩnh Hân vỗ vỗ cái bếp than nhỏ không chút tro bụi, thập phần đắc ý.
"Bếp than?"
"Không sai, chính là bếp than. Nấu bào ngư kỵ lửa lớn, thế nhưng lửa của bếp than tương đối nhu hòa, dùng lửa nhỏ nấu nhiệt khí có thể nhiều lần tác dụng lên nguyên liệu, khiến bảo hoàng của chúng ta hoàn mỹ tạo tác thành mỹ vị, quá trình này cần hai ngày, trong thời gian đó không cần phải liên tục trông chừng, cứ như vậy mà nấu."
"Nhưng phương pháp như vậy cũng không xem như hiếm thấy, vì sao ngươi làm lại ngon đến vậy..ách!"
Trong lúc Trương Tĩnh Hân nói chuyện Trần Thiên Ngữ đã ăn nồi bào ngư đến nước dùng cũng không còn, Trương Tĩnh Hân: "Được lắm ngươi không chừa lại cho ta. Ân, nếu không tại sao nói ta từ nhỏ liền được khen là thiên tài tiểu đầu bếp? Nói là nấu hai ngày, nhưng thực ra thì ngày thứ nhất nấu đến tối, sau đó tắt lò lửa, dùng than nung cả đem, ngày thứ hai lại tiếp tục nấu."
Trần Thiên Ngữ bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi, lúc hạ nhiệt bào ngư sẽ hấp thu nước dùng, tự nhiên là vừa ngon miệng lại vừa mềm!"
Trương Tĩnh Hân đem nước dùng con thừa đổ ra nếm một miếng, tựa hồ cũng rất hài lòng tác phẩm của mình.
Trong mắt Trần Thiên Ngữ hoa đào chợt hiện: "Bởi vì ăn quá ngon cho nên lại nhịn không được.... Lần sau nhất định nhắc nhở ta ăn ít một chút."
Trương Tĩnh Hân nói: "Đâu cần cố ý nhắc nhở." Từ trong góc phòng xách ra một cái cân thể trọng: "Sau khi nàng ăn cơm xong liền cân một lần, đảm bảo ngươi sẽ không tranh thức ăn của ta nữa. Đến đây, hôm nay ghi nhớ con số trước đã."
Thấy cân thể trọng Trần Thiên Ngữ lập tức héo rũ, len lén ở dưới bàn nhéo nhéo bụng nhỏ mềm mại: "Không cần!"
"Không thể giở trò, mau lên."
"Không cần!"
Trần Thiên Ngữ muốn chạy trốn, Trương Tĩnh Hân một chiêu liền thuận lợi đem nàng kéo trở về, Trần Thiên Ngữ vừa xoay người liền phát hiện mình chạy hai bước trái lại cách