Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Trần Thiên Ngữ bị thua thiệt nên rõ ràng tầm quan trọng của việc phòng bị đối với việc chưa xảy ra, về nhà tìm Weibo của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu hôm nay đã đăng chiêu bài của Bình Kinh Tư Yến lên, phối với mô tả: "Hôm nay đến Bình Kinh Tư Yến trong truyền thuyết, đúng vậy, chính là nhà hàng của Trương lão bản trước nay ta vẫn ngưỡng mộ. Tiểu nữ tử một lòng muốn ăn món đặc biệt của Trương lão bản, đáng tiếc bị đánh gãy.... Bất quá ta sẽ không bỏ qua. Trương lão bản, chờ ta!"
"....." Trần Thiên Ngữ kéo Weibo của nàng xuống, nửa tháng trước cô gái này còn PO tin tức liên quan tới Bình Kinh Tư Yến, mỗi lần đều phải có ba chữ Trương lão bản, thậm chí còn từng đăng một tấm ảnh của Trương Tĩnh Hân. Ảnh chụp rất mơ hồ, nhìn ra được là chụp lén, bối cảnh là trước cửa Bình Kinh Tư Yến. Trần Thiên Ngữ nhớ lại bộ quần áo này, chắc là chụp và ngày lễ khai trương Bình Kinh Tư Yến.
Cô gái này rốt cuộc là từ đâu mà nhô ra? Có ý gì đây?
Trương Tĩnh Hân tắm rửa xong đi ra, lau tóc đi ngang qua Trần Thiên Ngữ, đi về phía trước vài bước rồi lại lui về, nhìn chằm chằm màn hình điên thoại di động của Trần Thiên Ngữ.
"Này, ngươi còn để tâm sao, còn xem trộm."
"Cái gì gọi là xem trộm? Ta đây là tìm hiểu tình địch, ngươi không cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ chỗ nào?"
"Trương Tĩnh Hân, ngươi bình thường rất thông minh, thế nào lúc này phản ứng lại chậm như vậy?"
Trương Tĩnh Hân sờ sờ đầu nàng: "Bởi vì ta căn bản là không đem nàng để ở trong lòng. Tiểu Thiên Ngữ tắm rồi ngủ đi, nếu không ta lấy thịt khô đã tẩm ướp đến làm thịt khô chiên cơm cho ngươi?"
Nghe được thức ăn thần kinh của Trần Thiên Ngữ lập tức căng thẳng, vừa rồi thừa dịp Trương Tĩnh Hân tắm nàng đã cân thử, cư nhiên lại tăng 1kg! Tiếp tục như vậy chờ lúc cởi trang phục mùa đông ra dáng vẻ tròn trịa của nàng sẽ bại lộ ra ngoài a.
"Không cần! Khách khí! Ta đây phải đi tắm." Trần Thiên Ngữ ném điện thoại bỏ chạy, Trương Tĩnh Hân mỉm cười nhìn theo nàng. Xác định nàng thật sự đã đi tắm mới cầm lấy điên thoại di động của nàng, ánh mắt nghiêm túc lộ ra sau mái tóc ẩm ướt, vừa uống sữa để dễ ngủ vừa xem hết toàn bộ Weibo của Hiểu Hiểu.
Thời gian đăng ký tài khoản là hai năm trước, nhưng trong năm nay tất cả đều là hai tháng mới đăng lên, nội dung cũng không liên quan nhiều đến ẩm thực. Tháng 5 năm nay tần suất đăng Weibo tăng rõ ràng, xem như dần dần lộ ra xu hướng muốn đi trên con đường nhà phê bình ẩm thực, nhưng trên cơ bản không có bao nhiêu người quan tâm.
Tháng mười năm nay, cũng chính là lúc bộc phát chuyện Trần Thiên Ngữ sao chép sách mới, Hiểu Hiểu bắt đầu đăng một số bình luận cùng đề cử tương đối có kiến giải về ẩm thực, nhân khí tăng vọt. Hiểu Hiểu đã từng chia sẻ tin nhắn riêng nhà xuất bản Quả Duy đã gửi cho Trần Thiên Ngữ, thay Trần Thiên Ngữ nâng cao chính nghĩa, nhận được một tràn khen ngợi.
Chứng thực Weibo: "Nhà phê bình ẩm thực mới nổi.
Hôm sau lúc Trương Tĩnh Hân đến Bình Kinh Tư Yến, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Hiểu Hiểu ngồi ở đại sảnh uống trà ăn điểm tâm sáng.
"Sớm a Trương lão bản!" Hiểu Hiểu rất nhiệt tình chào hỏi nàng.
Trương Tĩnh Hân ngay cả lịch sự cũng không để ý tới, ánh mắt không hề lưu luyến trên người nàng mà lướt qua, trực tiếp đi lên lầu.
Hiểu Hiểu mỗi ngày đều đến Bình Kinh Tư Yến, Trương Tĩnh Hân thấy nàng vài lần, nàng mặc trang phục bất đồng, càng ngày càng ngăn nắp xinh đẹp, sự nghiệp cũng càng ngày càng thăng tiến, trang điểm đậm đến sắp thấy không rõ ngũ quan.
Trương Tĩnh Hân không bao giờ đi vào từ cửa chính nữa, trực tiếp từ cửa sau vào nhà hàng.
"Hiểu Hiểu kia là muốn làm cái gì a?"
Hiểu Hiểu là chủ đề sốt dẻo nhất gần đây ở Bình Kinh Tư Yến, Thu Quỳ ở phòng bếp cũng nghe nói tin tức này, lúc sắp kết thúc buôn bán đi ra hỏi Tiểu Diệp: "Nàng làm vậy thật sự giống Trần lão sư lúc trước đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện muốn ăn món đặc biệt của sư phụ, cũng là mỗi ngày thay đổi trang phục đến câu dẫn, chỉ là sư phụ so với lúc đó còn lạnh nhạt hơn, rất vô tình a!"
Tiểu Diệp: "Lúc trước ta còn chưa tới Hoa Tiền Nguyệt Thiện, nhưng nghe Tây Cần nói qua." Nàng liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu đã ngồi đây cả ngày, nói: "Ta nghĩ Hiểu Hiểu này..... Tâm tư không đơn thuần."
"Nhưng Trần lão sư khi đó cũng là vì ăn được món ngon, cũng không có tâm tư gì khác? Những ẩm thực gia này tất cả truy cầu chính là ăn, đây chính là nghề nghiệp và là thứ các nàng theo đuổi."
Tiểu Diệp không phải một người giỏi biện luận, lúc bất đồng ý kiến nàng sẽ thừa hành nguyên tắc dĩ hòa vi quý, thay đổi đề tài nói: "Hôm nay thế nào không thấy Tây Cần đến đón ngươi nha?"
Nhắc đến Tây Cần, biểu tình của Thu Quỳ liền sụp đổ, ngón tay ở trên bàn vẽ vòng tròn: "Nàng gần đây bận việc.... Sư phụ bảo nàng chú ý hướng dẫn đầu bếp mới đến của Hoa Tiền Nguyệt Thiện, lẽ ra nàng kinh nghiệm cũng không phong phú như sư phụ a, còn sĩ diện cố chống, nên liền bận rộn không có thời gian quan tâm đến ta."
Tiểu Diệp cười nói: "Bận rộn rất tốt, thừa dịp tuổi còn trẻ bận rộn một chút có thể học được càng nhiều. Vậy Thu Quỳ ngươi có muốn chờ ta một chút không? Lát nữa ta đem sổ sách kết toán xong sẽ tiện đường đưa ngươi về?"
Thu Quỳ nói: "Không cần đâu, tự ta ngồi xe trở về thì được rồi, nhà ta và ngươi ngược đường như vậy cũng quá làm phiền ngươi rồi. Trước cửa nhà hàng có tuyến xe, ta đi trước đây."
Tiểu Diệp: "Trên đường cẩn thận nga."
Thu Quỳ vác balo đến trạm xe bus, mới vừa thấy số xe bus thì xe đã chạy mất.
"Ai — chờ một chút!"
Xe buổi tối nửa tiếng đồng hồ có một chuyến, bỏ lỡ chuyến xe này phải ở trong đêm giá rét bị đông cứng nửa ngày. Thu Quỳ ra sức đuổi theo nhưng tài xế ý chí sắt đá không dừng xe lại. Nàng thở phì phò buông tha truy đuổi, ủ rũ cúi đầu trở lại trạm xe.
Gió lạnh từ trong khe hở của áo lông chui vào, lạnh đến nàng run lập cập.
Nàng bật người tại chỗ vài lần, đem mũ kéo xuống, khăn quàng cổ nắm thật chặt. Nhìn thời gian, nàng còn phải chịu dày vò hai mươi lăm phút nữa.
Tây Cần vô sỉ! Bất quá chỉ oán giận vài câu ngươi liền thật sự không đến đón ta sao! Một tuần cũng không muốn để ý ngươi!
Ngay lúc Thu Quỳ dày vò không gì sánh được, một chiếc xe dừng trước mặt nàng.
Người trong xe hạ cửa kính xuống: "Ta đã thấy ngươi, ngươi là đồ đệ của Trương lão bản?"
Thu Quỳ nghiêng đầu nhìn rõ người trong xe — Hiểu Hiểu.
Hôm nay Hoa Tiền Nguyệt Thiện có mấy khách hàng phiền toái, muốn gây phiền phức chứ không phải đến ăn. Tây Cần không có biện pháp, chỉ phải tiếp tục hầu hạ đến mười một giờ. Vội vã lái xe đến Bình Kinh Tư Yến thì Tiểu Diệp nói Thu Quỳ đã đi rồi.
Tây Cần gọi điện thoại cho Thu Quỳ, nàng cũng không bắt máy, cô gái này thật sự tức giận sao ?
Tây Cần chạy đến nhà Thu Quỳ, muốn đến xin tội.
Khi nàng đến nhà Thu Quỳ mới phát hiện bên trong không mở đèn, gõ cửa thế nào cũng không có phản ứng. Đã mấy giờ rồi chẳng lẽ còn không về nhà?
Giữa lúc Tây Cần sốt ruột lại gọi điện thoại cho Thu Quỳ, thì Thu Quỳ từ một chiếc bước xuống.
"Cảm ơn ngươi." Thu Quỳ lịch sự nói tạm biệt với người trong xe.
Tây Cần nhón chân, nỗ lực nhìn được nửa khuôn mặt của người trong xe,
"Không cần khách sáo. Không còn sớm nữa mau vào nhà nghỉ ngơi đi."
Lúc Thu Quỳ muốn vào nhà Hiểu Hiểu gọi nàng lại: "Ai, Thu Quỳ tiểu thư. Xin hãy giúp ta nói tốt vài câu trước mặt sư phụ ngươi."
Thu Quỳ cười gượng hai tiếng.
Xe lái đi, Thu Quỳ đi vào trong,, Tây Cần tiến ra hỏi: "Thu Quỳ, ngươi làm sao lại cùng một chỗ với Hiểu Hiểu kia."
Thu Quỳ thấy nàng ở chỗ này vẻ mặt khẩn trương, oán niệm trong lòng đối với nàng cũng giảm đi vài phần, nhưng cũng không muốn nhìn thẳng nàng: "Làm sao vậy? Vì sao ta không thể cùng với nàng? Hơn nửa đêm không ai tiễn ta về nhà, chẳng lẽ muốn ta cự tuyệt lòng tốt của người khác, một mình đứng ở đầu đường nửa tiếng đồng hồ giữa đêm đông sao?"
Tây Cần vội vàng chịu tội: "Đêm nay trong quán thật sự có chuyện! Ta gọi điện thoại cho ngươi nhưng ngươi không bắt máy..."
"Còn trách ta! Đêm nay ngươi đừng hòng vào nhà!"
Tây Cần nhanh tay lẹ mắt thừa dịp Thu Quỳ muốn đóng cửa lập tức chen vào trong.
"Ngươi....."
"Ta đã vào được rồi!"
"Hừ! Ngươi còn đắc ý! Cút ra ngoài!"
"Không cút không cút, người ta đêm nay sẽ ở bên cạnh ngươi chỗ nào cũng không đi... Ai ai ai.... Đừng đánh đừng đánh! Thu Quỳ sao lại bạo lực như vậy? Xem ra không xuất tuyệt kỹ của ta là không được."
"Tuyệt kỹ? Ngươi còn có tuyệt kỹ!"
Tây Cần ôm Thu Quỳ, hôn sâu.
Thắt lưng Thu Quỳ bị ôm chặt, muốn lui về phía sau lại vô lực lại không cam lòng, chỉ có thể đón nhận nụ hôn của nàng, kéo nàng đến gần hơn.
Thứ tuyệt