Khí thế không thỏa hiệp không buông tha da mặt dày vì thức ăn của Hiểu Hiểu quả thực khiến Trương Tĩnh Hân có phải nhìn với ánh mắt khác.
Sau một đêm kể từ lúc nàng liên tục xuất hiện một tháng ở Bình Kinh Tư Yến, rốt cục đem Trương Tĩnh Hân ngăn lại.
"Trương lão bản, ta biết ngươi bận rộn, nhưng ngươi nghe ta nói một câu." Hiểu Hiểu trái lại đi thẳng vào vấn đề: "Ta ở chỗ ngươi cũng đã có một tháng, ta không có ý gì khác, không phải là muốn ăn một món ngon người làm thôi sao. Trên phố đồn đãi món ăn ngươi làm đến thần bí, đều nói ngươi là dùng một tay trù nghệ theo đuổi được Trần lão sư miệng lưỡi cực độc, ta liền đặc biệt hiếu kỳ, có thể là tài năng lợi hại thế nào mới chiếm được trái tim Trần lão sư."
Trương Tĩnh Hân bỏ Hiểu Hiểu qua một bên không để ý tới cũng không thể đuổi nàng ấy đi, mỗi ngày giống như u linh ngồi trong góc tường cũng không phải chỉ vì chuyện này. Nàng ngồi đối diện Hiểu Hiểu: "Ngươi nói quá rồi, kỳ thực chỉ là những món bình thường, ngươi tùy tiện đến một nhà hàng tốt một chút đều có thể ăn được món ngon."
Hiểu Hiểu mười ngón tương giao đặt dưới bàn, quang ảnh trong mắt lay động, tiếu ý dịu dàng: "Trương lão bản đây là muốn đuổi ta đi? Lẽ nào mở cửa buôn bán còn có đạo lý không để cho người khác tiêu tiền?"
Trương Tĩnh Hân: "Ta cũng không phải nói như vậy, ngươi...."
Hiểu Hiểu không đợi nàng mở miệng, lấy ra hai tấm vé: "Đây là vé mời của đại hội ẩm thực toàn cầu tổ chức ở thành phố B cuối tuần này, toàn bộ thành phố B chỉ có 100 vé, ngàn vàng khó cầu nga."
Trương Tĩnh Hân nhìn thấy vé mời này trước mắt sáng ngời, nàng đương nhiên là biết đại hội này, mỗi năm năm tổ chức một lần, tham dự đều là đầu bếp cùng ẩm thực gia đứng đầu hiện nay, hiện trường có giao lưu trao đổi kỹ thuật nấu nướng cực kỳ đặc sắc. Năm đó nàng ở nước ngoài lưu học phí rất lớn sức lực mới leo tường vào xem được, học được được rất nhiều. Lần này cử hành ở thành phố B, nàng còn căn dặn Cao Ấu Vi tìm vé, nhưng Cao Ấu Vi nói vé nàng rất khó tìm, nàng chỉ có thể tận lực.
Không ngờ Hiểu Hiểu lại có.
Trương Tĩnh Hân nói: "Ngươi không phải là muốn lấy vé mời này đổi món ăn của ta đi?"
Hiểu Hiểu: "Xem ra Trương lão bản cũng cảm thấy hứng thú với đại hội ẩm thực toàn cầu. Đã như vậy ta thay đổi chủ ý, ta không đổi món ăn, ta muốn đổi người."
"Người?"
"Đúng vậy." Hiểu Hiểu vuốt vạt áo xuống, lộ ra dáng vẻ trải sự dời ánh mắt mềm nhẹ rủ xuống trên người Trương Tĩnh Hân: "Nếu như ngươi là của ta....Ta muốn ăn món gì còn cần phí sức suy nghĩ sao? Ở đây có hai vé, đương nhiên là của ta và ngươi. Muốn có được nó nhất định phải đi cùng ta. Trương lão bản, ta một chút cũng không kém Trần Thiên Ngữ, nàng có thể làm được ta cũng có thể làm được, nàng không làm được, ta cũng có thể làm được."
Trương Tĩnh Hân vững như núi: "Hiểu Hiểu tiểu thư xin tự trọng a, chúng ta có rất nhiều phương pháp giao dịch, hà tất phải dùng loại cực đoan này. Hơn nữa, xem một lần giao lưu ẩm thực thì phải bán thân, chuyện này có phải hơi thê thảm hay không?"
Hiểu Hiểu miệng thổ hương lan: "Ta đã biết ngươi sẽ không dễ dàng mắc câu, nhưng ta thật sự thích khiêu chiến độ khó cao. Trương lão bản càng ra vẻ thanh tâm quả dục dáng dấp lãnh ngạo thì càng kích phát hăng hái của ta. Ta chính là muốn nhìn xem người như ngươi rốt cuộc sẽ động tâm đối với cái gì."
Trương Tĩnh Hân đang muốn mở miệng, đột nhiên ánh mắt của Hiểu Hiểu chuyển dời đến phía sau nàng, phía sau lưng nàng đông cứng, thịt trên lưng bị nhéo, da đầu đều đã tê rần còn phải giả vờ trấn định.
Trần Thiên Ngữ mỉm cười khoát tay lên vai Trương Tĩnh Hân, thập phần thân mật mà nói: "Thì ra Hiểu Hiểu tiểu thư mỗi ngày đều đợi trong nhà hàng thật đúng là ăn vụn a, đáng tiếc, trên thế giới rất nhiều thứ không phải giở chút phong tình là có thể ăn được. Ân? Đây là cái gì? Vé mời giao lưu ẩm thực toàn cầu sao? Trương lão bản, ngươi đối với cái này cảm thấy hứng thú không?"
Trương Tĩnh Hân đỡ trán, lực nhéo phía sau lưng còn đang tăng lớn, đau đến mặt nàng đều tái rồi: "Ân.... Một chút hứng thú cũng không có."
Trần Thiên Ngữ thoải mái mỉm cười: "Thì ra ngươi không có hứng thú, thật đáng tiếc, người ta đều cầm đến hai vé rồi không đi thật lãng phí! Hiểu Hiểu tiểu thư, không ngại ta đi cùng ngươi chứ?"
Hiểu Hiểu không nói gì, ném cho Trương Tĩnh Hân một ánh mắt ý vị thâm trường sau đó cầm hai tấm vé về, rời khỏi.
"Ta nói.... Trần lão sư, ngươi là luyện lực tay khi nào vậy, đau đến ta.... Nước mắt thiếu chút nữa đã rớt xuống." Trương Tĩnh Hân rất vô tội, sưng cả lên rồi! Nàng cái gì cũng chưa từng làm vì sao lại bị nhéo! Trở về xem khẳng định lại là một mảng xanh tím! Còn là ở giữa lưng!
Trần Thiên Ngữ mới không bị nàng lừa: "Nếu như vừa rồi ta không xuất hiện có phải ngươi sẽ cùng tiểu yêu phụ kia dắt tay nhau đi xem hội giao lưu ẩm thực không?"
"Làm gì có, ta là loại người như vậy sao? Ta chỉ là muốn lừa gạt lấy vé sau đó dẫn ngươi đi."
"Ngươi tiếp tục giả vờ đi."
"Ta thật sự nghĩ như vậy, hơn nữa còn có một điểm quan trọng." Trương Tĩnh Hân nói: "Ngay cả Cao Ấu Vi cũng không lấy được vé, Hiểu Hiểu này là như thế nào lấy được? Ngươi không hiếu kỳ sao?"
"Ta hiện tại tương đối hiếu kỳ là da mặt của nàng rốt cuộc có bao nhiêu dày."
"Bởi vì vé mời này nổi danh hạn chế, tất cả phát ra điều có số, chỉ tặng cho một số ít người đức cao vọng trọng trong giới ẩm thực. Chỉ cần biết số vé là có thể điều tra được là từ nơi nào chảy ra. Ta không tin Hiểu Hiểu này là đơn độc hành động, phía sau nàng nhất định có độc thủ."
"Cho nên ngươi tương kế tựu kế, dẫn rắn ra hang?"
"Mau khen ta thông minh đi."
Nụ cười của Trần Thiên Ngữ trái lại rất hòa ái: "Trương lão bản chiêu này là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, thật đúng là cực kỳ nguy hiểm a, ngươi thật sự dự định tìm hiểu nguồn gốc nên tự mình đi vào sao?"
"Đương nhiên sẽ không, ta là người biết yêu quý bản thân, chỉ với đẳng cấp của Hiểu Hiểu kia còn không đáng cho ta lấy thân thử nguy hiểm. không phải ngươi cũng nói nàng rất kỳ lạ sao? Đáng tiếc, lẽ ra lần này có thể trực tiếp tìm ra kẻ đứng phía sau nàng...."
"Ân, cho nên nói là ta phá hỏng chuyện của ngươi."
"Không không không." Vết bầm sau lưng và trên đùi đang thời thời khắc khắc nhắc nhở Trương Tĩnh Hân ăn nói cẩn thận: "Trần lão sư làm gì cũng đúng. Huống chi ta đã có chuẩn bị, cho dù lấy không được vé mời ta cũng đã nhớ kỹ số vé."
"Dãy số dài như vậy ngươi cư nhiên nhớ kỹ?"
Trương Tĩnh Hân vừa nói vừa nhập số vé mời vào điện thoại di động: "Ta không có ưu điểm gì khác, chỉ có trí nhớ đặc biệt tốt."
"Cũng đúng nha, thù dai còn nhớ phải trả thù, đáng thương Cao Ấu Vi cứ như vậy bị gài bẫy."
Trương Tĩnh Hân cảm thán: "Thái thái, ngươi gần đây hình như khôi phục bản sắc ẩm thực gia độc miệng trong truyền thuyết rồi. Mỉa mai mỗi một câu đều một chiêu cản không chịu nổi a."
"Qua khỏi thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt chỉ số thông minh của ta lại lần nữa thống trị rồi."
"Ta đã làm sai điều gì, ta ngoan như vậy lại mỗi ngày bị nhéo đến da thịt đủ mọi màu sắc...."
Trần Thiên Ngữ nói: "Ngươi ngoan? Ngươi ngoan mà lại trêu chọc đến tiểu yêu phụ kỳ quái này sao?"
Trương Tĩnh Hân rất oan uổng: "Làm sao có thể nói như vậy? Cái này không thể trách ta a, tiểu yêu phụ tự mình muốn đến gây họa ta làm sao có thể ngăn cản? Ngươi xem ta trong mắt chỉ có thái thái (một cách gọi khác của bà xã) hoàn toàn không bị mê hoặc thì đã biết ta có bao nhiêu ngoan. Được rồi, không cần khen ta, ta luôn rất khiêm tốn ẩn sâu dưới danh cùng lợi, cái tốt của ta ngươi để ở trong lòng chậm rãi thưởng thức là được rồi."
Không nói còn đỡ, vừa nói Trần Thiên Ngữ liền nhớ lại chuyện mình đã từng bị ghét bỏ, dùng đầu ngón tay chọt vào gáy Trương Tĩnh Hân mở cái đầu chứa đầu chuyện xấu của nàng