“Không phải không báo ứng, mà là chưa tới lúc”
…
“Lớp 5, 795 điểm.”
Cả sân lặng ngắt như tờ, sau đó bất chợt xôn xao.
[??? Chuyện gì thế, lớp 5 chết tiệt đã vượt mốc từ tuần thứ hai rồi mà?]
[Ừa đúng, tôi cũng nhớ lớp 5 đạt chuẩn lâu rồi, mặc dù buồn nôn vl nhưng lớp họ nhiều Người không mặt thế, còn đạt hơn 850 điểm trong bài kiểm tra tuần thứ ba, sao có thể rớt xuống thấp hơn 800 được?]
[Chắc do kiêu binh tất bại chứ đâu, lớp 5 nhiều Người không mặt nhưng kỳ thi vừa rồi tôi phát hiện mấy tên tự khoe “học sinh xuất sắc” không có nghiêm túc làm bài, kiểm tra hàng tuần lần trước cũng thế, trừ mấy Người không mặt thì hạng nhất lớp chỉ xếp top 10 toàn khối, tụi nó ỷ y Người không mặt gánh dùm nên cứ phơn phởn, chủ quan lười biếng.]
[Nhưng lười mấy cũng đâu đến mức này, những lần kiểm tra hàng tuần trước đó ổn lắm mà, giờ tụt hẳn sáu mươi điểm luôn, chắc chắn có gì đó bất thường.]
Đến khán giả còn nhận ra, huống chi là người trong cuộc!
“Sao lại thế được?! Tính sai rồi, chắc chắn là tính sai điểm rồi!”
Lớp trưởng lớp 5 đứng bật dậy như phát điên, vọt tới đài chủ tịch định giật bài thi, nhưng bị roi dài quật ngã lăn ra đất, đau đớn lăn lộn trên sàn.
Chủ nhiệm khoa mất kiên nhẫn gõ bàn, ra hiệu cho các thực tập sinh đang ồn ào yên tĩnh lại.
“Chúng tôi nhận được thông báo từ giáo viên chấm bài, tổng cộng có mười học sinh lớp 5 nộp giấy trắng.”
Lần này, tiếng bàn tán như bị chặt đứt, hoàn toàn im bặt.
Tông Cửu nhướng mày, không hề bất ngờ.
Mười người, nộp giấy trắng?
Không chỉ lớp 5, thực tập sinh các lớp khác cũng không lường trước tình huống đó, ai nấy ngạc nhiên ngỡ ngàng.
Bọn họ điên rồi ư? Mọi người thật lâu chẳng nói nên lời, còn nhóm học sinh giỏi lớp 5 thì bùng nổ.
Cả đám đồng loạt bật dậy khỏi ghế, tức giận đến mức mặt mày méo mó, đỏ tận mang tai vọt ra dãy bàn phía sau, lôi nhóm thực tập sinh kém ra khỏi bàn rồi xô xuống đất, đấm đá liên tục, mắng chửi loạn xạ.
“Mả mẹ chúng mày, não chúng mày chứa c*t à?”
“Là chúng mày đúng chứ?! Đcm, cái lũ mồ côi có cha mẹ sinh không có cha mẹ dạy.”
Lương Minh Đức bị mười mấy người xô xuống đất giẫm đạp sỉ vả, cậu ta nằm trên sân bóng rổ vừa được cải tạo cách đây không lâu mà cười điên dại.
Những học sinh kém bị đánh cũng dùng tư thế này, quay lưng xuống nền xi măng hướng mặt lên trời, giơ một tay che mặt, tiếng cười khàn khàn chói tai đầy hả hê như xả hết cơn tức đang dồn nén trong lòng mấy ngày qua, vô cùng thoải mái.
Bọn họ đã bị dồn vào đường cùng từ lâu rồi.
Nếu chọn cách buông xuôi, bọn họ sẽ trở thành Người không mặt dưới những cơn áp lực, cuối cùng tạo điều kiện cho lũ lớp 5 kinh tởm tỏa sáng; còn không thì xé nát mọi thứ, cùng nhau xuống mồ.
Nhóm học sinh kém bị lớp 5 nhắm vào rất đông, thực tập sinh có thể lên đến cấp B, dù bản thân có tệ đến đâu thì ít nhất cũng không nhát gan sợ phiền phức như thực tập sinh bình thường.
Thay vì gục ngã trong hoàn cảnh liên tục bị chèn ép, chi bằng âm thầm bùng nổ.
Vào đêm trước kỳ thi tháng lần hai, mười học sinh yếu kém của lớp 5 đã bí mật tập hợp, ấn những dấu tay đẫm máu, thề sẽ trả thù rửa hận trong kỳ thi này.
Điều vừa đáng mừng vừa đáng buồn là trong mười người, không ai quẳng gánh giữa đường cả.
Bọn họ đã hận đám người tự xưng là học sinh xuất sắc đó từ lâu rồi.
“Đáng! Chúng mày đáng lắm!”
“Chúng mày là lũ hèn chỉ biết hy sinh người khác vì lợi ích bản thân, hahaha, lũ hèn! Bọn tao thà chết cũng không muốn biến thành Người không mặt để chúng mày đạt được mục đích, chết thì chết chung! Có chết cũng phải kéo lũ rác rưởi chúng mày xuống Địa ngục làm đệm lưng cho bọn tao!”
Tập thể lớp 5 nhào vào nhau cấu xé, máu tươi túa ra da đầu, hận không thể cắn một miếng thịt từ người đối phương.
“Từ lúc sáu mươi mấy người chúng mày chia thành nhóm nhỏ bắt nạt bọn tao, chúng mày phải nghĩ đến cảnh này rồi chứ, hahaha! Báo ứng, đây đều là quả báo mà chúng mày đáng phải chịu!”
Sân tập rối loạn.
Trái ngược với cảnh gà bay chó sủa của lớp 5 là sự yên lặng của các lớp khác.
Sau một lúc lâu, mới có thực tập sinh run rẩy lên tiếng, “Lớp 5, lớp 5 cố ý làm thế hả?”
Chẳng ai ngờ, nhóm học sinh kém lớp 5 lại gan dạ liều lĩnh đến thế.
Có lẽ bọn họ đã âm thầm liên hệ trước với nhau, nên mới ôm quyết tâm quyết tử nộp giấy trắng.
Hơn nữa bọn họ học cùng lớp, kéo điểm trung bình cả lớp xuống đúng là trả được thù, nhưng chính họ cũng phải chịu phạt.
Còn những lớp bắt chước lớp 5, thì lớp 2 có người gian lận bị bắt và lớp 6, đám học sinh giỏi của hai lớp này bắt đầu run sợ.
Mặc dù bọn họ không có quan điểm bắt nạt học đường như lớp 5, nhưng cũng đã bắt chước làm trò này.
Đám học sinh xuất sắc chẳng dám nghĩ sâu, liệu học sinh kém bị chèn ép lớp mình có học theo trò ôm nhau chết chùm như lớp 5 không?
Trong phút chốc, trên sân tập chỉ còn tiếng đánh nhau của lớp 5.
Trong mắt nhà trường lớp 5 không khác người chết, xảy ra ẩu đả trợ giảng cũng không can thiệp mà chờ lệnh thi hành hình phạt từ phòng giáo dục.
Khán giả sợ điếng người.
[Bắt nạt học đường thật khủng khiếp, rốt cuộc áp lực lớn đến cỡ nào mới khiến các thực tập sinh từ bỏ hy vọng sống chứ? Tui choáng quá…]
[Thật đó, toàn là thực tập sinh cấp B, không biết đã trải qua bao nhiêu phó bản kinh dị mới được như hôm nay.
Nói thật, chẳng ai là kẻ hèn cả, đám học sinh giỏi này đã có suy nghĩ ‘mày chết để tao sống’ thì cũng không thể trách người khác hợp sức chết chung cả lũ được.]
[Chuẩn, làm người phải chừa một đường lui mai sau dễ nói chuyện, con chó bị ép còn biết nhảy tường cơ mà, ai mà không có lòng tự trọng chứ?]
[Haiz đúng là quá ảo, tôi cứ thấy bạo lực học đường là chuyện rất xa vời với mình, kết