“Cái bóng của cậu ta… Sao trở lại rồi?”
Vừa dứt câu, mọi người lập tức hoảng sợ.
Khán giả mới nãy còn hơi xìu, giờ phút này bắt đầu hăng hái lên tiếng.
[Đờ phắc, thật đấy à, chẳng phải lúc trước Ảo thuật gia đã phát hiện bóng của bọn họ đã biến mất từ khi bước vào phó bản sao, không chỉ thực tập sinh và NPC, mà cả các tòa nhà trong thị trấn nhỏ này cũng không có bóng.]
[Đúng đúng đúng, tôi cũng nhớ vụ này, cậu nhìn dưới chân mấy người xung quanh lò sưởi mà xem, chả có gì, mỗi thực tập sinh vừa được cứu về thì có.]
[Cái bóng này đột ngột trở lại chắc chắn là có điềm báo gì đó, nhắc mới nhớ, vừa rồi các ông có ai xem phòng livestream không? Tôi out ra nên không nhìn thấy.]
Thực tập sinh sưởi ấm bên lò sưởi, dần bình tĩnh kể lại tình hình.
“Khi nãy chúng tôi ra ngoài, bên ngoài trời mưa rất lớn…”
Chưa đầy mười phút trước, các thực tập sinh đã thay xong quần áo khoác thêm áo mưa lao vào cơn mưa xối xả.
Mà kể cũng lạ, dọc đường từ nhà thờ vào thành phố, mưa trên trời nhỏ đi rất nhiều, lúc đến trung tâm thành phố thì cơn mưa gần như hợp thành màn mưa trước nhà thờ đã hoàn toàn tạnh ráo.
Không chỉ vậy, đèn đường ở trung tâm thành phố cũng chập chờn lúc sáng lúc tối, mang theo hiệu ứng đặc biệt thường thấy trong phim kinh dị khiến người ta hoảng sợ.
Mọi người cầm súng thanh tẩy, cảnh giác ngước mắt nhìn xung quanh.
Có người phát hiện điều không ổn, chỉ vào mặt đất bên cạnh kêu lên sợ hãi: “Các cậu… Các cậu nhìn kìa!”
Nhìn theo hướng ngón tay, từng vũng nước đọng đang trải dài trên nền gạch lát nền với đường vân màu vàng nhạt của trấn nhỏ.
Vầng trăng trên cao nhô khỏi bầu trời đêm, từng chùm ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào tấm rèm sân khấu với gam màu tối làm chủ đạo nhìn từ trên cao xuống.
Trong những vũng nước nhỏ đó, bóng ma gớm ghiếc và mờ ảo vén màn sương, dần dần lộ ra.
Những tòa nhà màu đen phản chiếu trên mặt nước, nhựa đường sẫm màu chảy xuống từ trên đỉnh tháp, nhuộm tất cả những đường nét thô cứng lạnh lẽo ở rìa thị trấn thành một màu thâm trầm, dữ tợn.
Tình cờ một đám mây đen lướt qua, ánh trăng bị giấu dưới tầng tầng lớp lớp bầu trời đêm.
Trời đất bỗng tối đi không còn ánh sáng.
Cái bóng đen méo mó đến mức không ra hình người dây dưa trong đó, một giây sau mang theo bọt nước xông ra khỏi vũng nước đọng, gào thét lao lên trời.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Anthony phản ứng nhanh nhất bỗng nhiên bị màu máu thắp sáng đôi mắt, súng thanh tẩy trong tay khẽ nhấc lên bắn trúng bóng đen.
Năng lực của Ma cà rồng đã cho gã khả năng nhìn ban đêm không gì sánh kịp, cũng cho phép gã phát hiện điều bất thường sớm hơn những người khác.
“Grừ a a aaa…”
Bóng đen phát ra tiếng gầm rú như dã thú.
Đạn của súng thanh tẩy có màu trắng bạc, sau khi ghim vào ngực bóng đen, nó bắt đầu ăn mòn màu sắc nguyên bản với tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Bóng đen đột nhiên bị đánh tan từ trung tâm, hóa thành vô số giọt nước rơi vãi xuống đất, cuối cùng biến trở lại màu sắc vốn có của nước.
Đợi đến khi Anthony giải quyết bóng đen đó xong, quay lại mới phát hiện các thực tập sinh khác còn đang mờ mịt giữa đêm đen, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chết tiệt, ở đây không có đèn đường, mặt trăng lại bị che khuất, tầm nhìn hạn chế đi rất nhiều.
Cứ tiếp tục đánh nhau thế này, chắc chắn thực tập sinh sẽ chịu thua thiệt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Chuẩn bị rút lui!” Anthony hét lớn, dẫn đầu chạy trở về.
Vũng nước nối với các góc của cả con phố, hình ảnh phản chiếu của thị trấn nhỏ tình cờ tạo ra hiệu ứng mặt kính trên mặt đất, cảm giác như gập đôi lại.
Trong đêm mưa, hàng nghìn bàn tay đen thui trườn ra từ bên trong, lao ùn ùn về phía các thực tập sinh.
Bất ngờ chào đón một tiếng gầm lớn như vậy, mọi người lập tức tỉnh táo, không còn quan tâm đến bóng đen trong mắt mình trông như thế nào, nhấc báng súng vừa chạy vừa bắn.
Nhưng bóng đen thực sự quá nhiều.
Những “cư dân của thành phố tội ác” trong lời Tiểu Giáo hoàng bị bóp méo vặn vẹo giống như bóng quỷ đòi mạng, đến cả ánh trăng cũng không thể chiếu sáng hốc mắt đen như mực ấy.
Bọn họ chỉ có thể lợi dụng tiếng nước và quỹ đạo của viên đạn ánh sáng trắng bạc trên không trung, miễn cưỡng nhận ra những khối màu đang phun trào, nổ súng vô định vào bóng tối.
“Khoan đã… Đừng bắn, hình như bọn họ là…”
Một số thực tập sinh trong nhóm nhìn thấy rõ diện mạo của chúng thì hét toáng lên.
Có người nghe thấy tiếng hét, đột nhiên quay đầu, không ngờ một bóng đen đột phá hàng phòng thủ đang dần rút lui của các thực tập sinh, lao thẳng về phía bọn họ, lập tức nhào vào người thực tập sinh đang quay lại.
Không có máu như dự đoán, cũng không bay đầu hay lìa tay chân, thậm chí còn chẳng có tiếng xé rách da thịt.
“Rầm…”
Người bị bóng đen lao trúng trợn mắt ngã thẳng xuống đất, nước bẩn bắn tung tóe khắp người.
Các thực tập sinh khác vội vàng đỡ cậu ta.
Nghe xong câu chuyện, Tông Cửu cau mày, “Không có vết thương sao?”
Quả nhiên sau khi kiểm tra lần nữa, thực tập sinh nằm dưới nền không hề có vết thương nào ở cổ hay ngực, ngoài chưa tỉnh táo và co giật trên mặt đất thì không nhìn ra bất cứ điều khác thường nào.
Chàng trai tóc trắng ngồi xổm, sờ cằm, “Các cậu có ai thấy rõ, cái bóng đen kia là gì không?”
Chung Ý Viễn lắc đầu, khẳng định đó không phải là quỷ.
Vài thực tập sinh do dự giơ tay, Anthony hơi ngập ngừng rồi cũng giơ tay lên.
Ánh mắt Tông Cửu nhìn sang những thực tập sinh bình thường kia.
“Tôi, mắt của tôi từng cường hóa, tuy lúc đó thực sự rất tối nhưng ít nhiều cũng thấy một chút.”
Đường phố trong trấn nhỏ không phải tối bình thường, mà tối đến mức có thể chảy và rỉ ra từ vũng nước đọng kia, hệt như có sinh mệnh thực chất vậy, cường hóa thị lực bình thường không thể nhìn thấy gì từ nó.
Mọi người đều nhìn thực tập sinh kia.
Cậu ta ấp úng nói tiếp: “Bọn họ, bọn họ có vẻ là cư dân của thị trấn.”
Trước khi mọi người xôn xao, cậu ta lại bổ sung một câu không chắc chắn: “Cũng có thể là tôi nhìn nhầm, vì dáng vẻ của bọn họ thật sự khác với người dân trong thành phố thiện lành.”
Sảnh phụ chìm vào yên lặng,