“Cố lên, anh trai tin cưng”
…
Quả nhiên vừa nghe Tông Cửu nói vậy, nhóc Ác ma bắt đầu phồng má lên.
“Ai thèm xem ký ức của tên cặn bã kia chứ!”
Ảo thuật gia nhướng mày, “Nhưng nhóc đâu thể phủ nhận, hắn chính là nhóc trong tương lai mà.”
Khi hai người đang nói chuyện, nữ tu đã sắp xếp xong cho các thực tập sinh vội vàng quay về báo cáo.
“Giáo hoàng miện hạ, tất cả đều theo phân phó của ngài, đặt một chậu than trong mỗi phòng, cửa ra vào và cửa sổ cũng được đóng kỹ từ trước.”
Nhóc Ác ma gật đầu, “Vất vả rồi, mọi người cũng nghỉ sớm chút.”
Dứt câu nó quay sang thanh niên tóc trắng, vươn tay ra, “Đi thôi, phòng của anh trai nằm ngay cạnh phòng em, ngủ sớm dậy sớm mới tỉnh táo được.”
Tông Cửu càng nhìn càng ngạc nhiên nhưng cũng không nói thêm gì, để nó dẫn đường.
Bàn tay đứa trẻ ấm áp, ngay cả chiếc nhẫn quyền lực hồng ngọc đang đeo cũng bị những ngón tay thon dài của Ảo thuật gia quấn lấy.
Chẳng có cái lạnh không giống con người như sau khi trưởng thành, ngược lại giống một cái lò sưởi nhỏ ấm áp.
“Nhắc mới nhớ…”
Chàng trai tóc trắng kéo dài giọng, như lơ đãng hỏi dò: “Anh thực sự rất tò mò, rốt cuộc nhóc đã trải qua chuyện gì mà trưởng thành thành cái kiểu đấy vậy?”
Đây là vấn đề Tông Cửu mãi chưa tìm được đáp án.
Bỏ qua những người khác không nhìn ra mối quan hệ giữa nhóc Ác ma và No.1, dù Tông Cửu đã nhìn ra thì đôi khi vẫn cảm thấy hiện thực huyền ảo quá.
Tính cách của Ác ma sáu tuổi đúng là bé thiên thần, tuy có sự tinh nghịch của trẻ con nhưng rất đáng yêu, thậm chí còn chủ động quan tâm người khác, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp rõ ràng.
Tính cách của Ác ma trưởng thành rất ác liệt, không những vui giận thất thường tâm tình khó xác định, mà còn thích nhìn người khác giãy dụa trong vũng bùn, lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui, quanh thân đầy ác ý.
Nói chung sự thay đổi chóng mặt trong tính cách ở tương lai, điểm mấu chốt hẳn là nằm ở giai đoạn thời thơ ấu và khi lớn.
Rất nhiều đứa trẻ hồi bé thì nghịch ngợm hoạt bát, nhưng giữa chừng gia đình gặp biến cố, chịu bạo lực học đường, sự biến chuyển của xã hội… đủ các nguyên nhân dẫn đến tính cách thay đổi lệch lạc sau này.
Tình huống của Ác ma, vừa nhìn là biết “méo mó” trong thời kỳ trưởng thành, méo vô cùng căng và hết thuốc chữa.
Tông Cửu đoán, chắc hẳn thế giới nguyên sinh của No.1.cũng chính là phó bản siêu cấp S đã xảy ra chuyện gì đó.
Không những khiến Ác ma biến thái thành công, mà còn cho hắn năng lực điều khiển tơ rối và xuyên qua bóng tối.
Năng lực đặc biệt trong vòng lặp vô hạn đều đến từ phó bản, thế giới nguyên sinh của No.1 là phó bản siêu cấp S, đạt được năng lực từ phó bản đó dĩ nhiên sẽ mạnh đến mức nghịch thiên, chẳng có gì lạ cả.
Bóng lưng cậu nhóc đi bên cạnh dừng lại.
Hai người đến góc hành lang nhà thờ.
Ở đây ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối khá rạch ròi, tường sau và tường trước đều sáng đèn, ánh sáng lập lòe cắt trên từng dãy song sắt cầu thang, sáng tối đan xen chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của nhóc Ác ma mờ ảo không rõ.
Có một chớp mắt, sườn mặt cậu nhóc thoạt trông khá cô đơn nhưng không phải vì nó buồn, hẳn là do một phần ký ức tương lai tồn tại trong nhân cách sáu tuổi của nó.
“Anh trai muốn biết thật á?”
Nó quay mặt qua, mái tóc đen mềm mại dán chặt vào má, lọn tóc ngốc trên đỉnh đầu vểnh cao, kèm với nụ cười thường ngày.
“Muốn chứ.” Tông Cửu trả lời thẳng.
Tình báo cho không thì dại gì không lấy.
Lợi dụng nhóc Ác ma dễ lừa, cứ hành động trước rồi nói sau, chờ lúc Ác ma trưởng thành quay lại thì đâu còn cơ hội nữa.
“Được.”
Nhóc Ác ma nở nụ cười nhạt: “Nếu anh trai muốn biết thì em sẽ nói cho anh trai nghe, nhưng không phải hôm nay.”
“Nhỡ phiên bản trưởng thành biết thì toi.”
Dứt lời nó còn xấu hổ thè lưỡi, “Ai bảo em thích anh trai đến thế, dù hắn biết cũng không thể xách em lên tét mông được.”
Ảo thuật gia rất nể mặt, cười khẽ một tiếng trầm thấp từ cổ họng.
Nhìn nhóc Ác ma chửi Ác ma thực sự quá mắc cười.
Ác ma phiên bản trưởng thành quả nhiên là người chê chó ghét, ngay cả bản thân khi còn bé cũng không thích hắn, làm người thất bại quá.
Hai người bước lên lầu cao nhất theo cầu thang xoắn ốc của nhà thờ lớn.
Lầu trên cùng là phòng của Giáo hoàng.
Hành lang dài trải thảm đỏ thẫm, viền thảm được dệt thủ công bằng kim tuyến, phủ trên bề mặt là những lọn tua cờ.
Đèn đuốc trên tường mờ ảo, chiếu sáng bức tường đá hoa cương màu trắng xám xung quanh.
Tông Cửu mở cánh cửa gỗ nặng nề ra, dẫn nhóc Ác ma bước vào.
Căn phòng rất rộng, bên trong trưng bày những tác phẩm nghệ thuật rực rỡ muôn màu.
Có tác phẩm điểu khắc, có tranh sơn dầu, có đồ trang trí tinh xảo bằng vàng ròng, chiếc giường chính giữa được nhồi lông vũ mềm mại, mềm đến mức khó tin.
Những tấm rèm như làn váy xòe xuống từ đỉnh gian phòng, rũ quanh giường lớn như mạng che mặt của phụ nữ.
Tông Cửu lấy Thánh kiếm vật lý học của mình ra, ngồi xổm xuống vươn người vào lò sưởi kéo hai lần, nhặt thanh củi đang cháy đỏ rực phía dưới rồi nhìn chăm chú vào ngọn lửa bùng lên từ chúng, sau đó mới buông tay.
Thánh kiếm vật lý học được sử dụng lần đầu tiên là để gắp than lửa, sau đó nó bay trở lại vành tai của cậu.
“Nhóc ngủ đi, anh về đây.”
Tông Cửu thản nhiên đút tay vào túi, mặc kệ ánh mắt khẩn cầu mang theo chút hy vọng của nhóc Ác ma, quay lưng không chút do dự.
“Nhưng mà anh ơi, bên ngoài đang mưa và còn sấm sét nữa, em sợ lắm.”
Cậu chưa đi được mấy bước, thì giọng nói buồn buồn của nhóc Ác ma đã vang lên sau lưng.
“Thế này nhé, anh làm ảo thuật cho nhóc xem ha.”
Ảo thuật gia xoay người lại, ngón tay khéo léo tung bay trong không trung, không biết biến từ đâu ra một con thỏ búp bê tay dài, nhét vào ngực cậu nhóc rồi vỗ vai nó, nở nụ cười khích lệ.
“Ngoan nào, không ngủ được thì ôm nó sẽ ngủ ngay thôi.”
“Nhóc cũng sắp lớn rồi, cố lên, anh trai tin cưng.”
Nhóc Ác ma: “…”
Cuối cùng, nó vẫn không thể giữ Ảo thuật gia lại.
Sau khi cánh cửa